Những ông chồng vô tâm không biết rằng vợ mình cũng cần lãng mạn như thời cô ấy hai mươi. Lẽ ra sau nhiều năm kết hôn, nhìn những vết hằn thời gian trên gò má, cầm đôi bàn tay không còn mịn màng như thời trẻ của vợ, họ sẽ thêm trân quý người đàn bà bên cạnh mình.
- Đàn ông một lần dối trá, đàn bà vạn lần tổn thương
- Đàn bà không sợ lấy chồng nghèo, chỉ sợ lấy chồng hèn
Sắp đến ngày 8/3, đến giờ ăn trưa anh đồng nghiệp kéo tôi ra quán nước nhờ tư vấn quà tặng bạn gái: Nước hoa, túi xách, mỹ phẩm đắt tiền… Phân vân mãi cuối cùng anh ấy quyết định tặng một món trang sức kèm một bó hồng đỏ thật to. Anh ta còn lên kế hoạch, hôm đó sẽ dắt cô ấy đi ăn tại một nhà hàng sang trọng dưới ánh nến lung linh.
Nhìn anh bạn với ánh mắt say mê nói về kế hoạch của mình, lòng tôi chợt nghĩ: Liệu rằng sau này, năm năm hay mười năm nữa, khi người bạn gái đó đã trở thành vợ, anh ta có còn quan tâm cô ấy như bây giờ không?
Đàn ông trên đời này hình như chỉ trân quý những thứ khi chưa thuộc về mình. Khi yêu, khi người bạn gái ấy chưa thuộc về mình đàn ông không ngại ngần bỏ ra rất nhiều thời gian, rất nhiều công sức chỉ mong có được một cái gật đầu hò hẹn của đối phương. Những ngày kỉ niệm, sinh nhật, Quốc tế phụ nữ… không ít đấng mày râu vò đầu không biết mua quà gì tặng người yêu. Có anh chàng si tình đến mức, ôm bó hồng, trồng cây si trước nhà cho đến khi bạn gái chịu nhận món quà.
Người đời thường nói “hôn nhân là nấm mồ của tình yêu”. Những món quà, những sự săn sóc yêu thương lãng mạn hình như đã chết theo những chặng đường hôn nhân. Khi chưa có được cái gật đầu kết hôn đàn ông ra sức chiều chuộng, quan tâm. Cưới nhau về thời gian đầu còn được một cành hồng, một lời chúc. Rồi năm năm, mười năm khái niệm về những món quà, những lời chúc hình như không còn tồn tại trong suy nghĩ của đàn ông. Có nhiều người còn tặc lưỡi: “Lắm chuyện, hoa với chả quà…”
Những ông chồng vô tâm, không biết rằng vợ mình cũng cần những lãng mạn như thời cô ấy hai mươi. Lẽ ra, sau nhiều năm kết hôn nhìn những vết hằn thời gian trên gò má, cầm đôi bàn tay không còn mịn màng như thời trẻ của vợ, họ sẽ thêm trân quý người đàn bà bên cạnh mình. Sự lãng mạn đã bị những cơm, áo, gạo, tiền của cuộc sống hôn nhân giết chết lần lần. Tự sâu thẳm trong lòng những người vợ, đến những ngày lễ, ngày kỉ niệm thấy hoa bày đầy đường cũng chỉ biết tự thở dài an ủi mình.
Chị gái tôi có chồng được 8 năm. Ngày xưa, để có được chị anh rể tôi cũng hao tốn công sức chiều chuộng nhiều lắm. Chị đẹp, lại cá tính, bao nhiêu gã đàn ông vây quanh. Chị gật đầu đồng ý yêu anh bởi những món quà tự tay anh tỉ mẩn làm cho chị. Những mô hình bằng que diêm, những bông hồng tự xếp… Chị bảo, chỉ có những người đàn ông thật tâm mới tự tay làm nên những món quà. Rồi họ cưới nhau, sinh hai đứa con giống anh như lột. Nhưng những món quà, những lời nói yêu thương như quá xa xỉ trong cuộc sống của chị. Anh vẫn là anh, vẫn chung thủy nhưng sự lãng mạn yêu đương ngày đã không còn nữa.
Điều đàn bà cần thật ra không phải là những món quà thật sang trọng, một cây son sành điệu hay lọ nước hoa đắt tiền. Món quà, lời nói yêu thương là thể hiện sự quan tâm, là tình yêu với người đàn bà kề vai bên cạnh họ vượt qua bao vui buồn, sóng gió. Đàn bà không phải không đủ tiền tự mua lấy cho mình một món quà, nhưng là ai đi chăng nữa cũng sẽ rưng rưng cảm động khi nhận lấy một cành hồng, một chiếc kẹp tóc giản dị từ chồng.
Đàn ông cứ mãi vô tâm với người đàn bà bên cạnh họ. Sự vô tâm ấy, ngày qua ngày giết chết dần sự lãng mạn trong căn nhà của hai người. Đàn ông nên nhớ: Nếu xuất phát từ tâm, một cành hồng cũng khiến đàn bà hạnh phúc đến rơi nước mắt!