Khi cái thai được 6 tháng, tôi có dấu hiệu trở dạ. Tôi cầu trời khấn phật tuy nhiên chẳng ích gì. Tôi sinh non và đứa trẻ không giữ được...

Phong Kim 04:19 02/08/2021

Gia đình tôi không giàu nhưng bố mẹ chưa từng để các con thiếu thốn điều gì. Thậm chí, trong những lúc gia đình khó khăn nhất, bố mẹ vẫn cố cho chị em tôi bằng bạn bằng bè.

Về phần tôi, nhan sắc cũng ưa nhìn, học vấn tốt, ngoại ngữ giỏi. Cứ ngỡ ra trường sẽ trở thành niềm tự hào của bố mẹ thì đùng cái lại dẫn người yêu về và xin… cưới. Lý do thì cũng như bao người con gái trót dại dột khác, vì bác sĩ bảo thế.

Tôi và Thành quen nhau 1 năm, nhưng anh cũng mới về nhà tôi có 2 lần. Bố mẹ không phản đối nhưng cũng không thích anh cho lắm. Sau hôm đầu gặp gỡ, mẹ tôi đã bảo: "Mẹ nhìn nó cứ đểu đểu, tướng cục súc và mồm mép nên có khi dễ lăng nhăng. Giờ có khi nó yêu thì chiều con vậy thôi, mai này cưới về sợ khó bền lâu".

Nhưng lúc đó tôi gạt đi, tiếp tục bảo vệ tình yêu của mình. Và sau đó thì gặp sự cố ngoài ý muốn nên đã đi tới quyết định kết hôn dù Thành vẫn chưa làm gì để ghi điểm trong mắt mẹ tôi.

Trong giai đoạn đầu bầu bí, tôi >sức khỏe yế, lại vừa lo chuyện ở công ty, vừa chuẩn bị đám nên bị sảy thai. Trước ngày cưới 5 hôm, tôi phải nhập viện. Cái thai 9 tuần trong bụng bị bác sĩ lấy ra mà tôi khóc không ngừng. Thành ở bên ra sức an ủi, động viên tôi. Dù buồn nhưng tôi cũng nắm tay Thành và tự nhủ sẽ mạnh mẽ, cố gắng giữ gìn sức khỏe rồi sẽ sớm có lại em bé thôi.

Vậy mà đám cưới xong xuôi, chung sống hơn 1 năm trời tôi vẫn chẳng có dấu hiệu gì thai nghén. Thêm 1 năm nữa đi khám, uống thuốc bổ mà vẫn chẳng xi nhê gì dù bác sĩ khẳng định cả 2 vợ chồng đều bình thường.

Thành có vẻ chán nản ra mặt. Anh không còn chiều chuộng như trước kia, lười biếng và mặc kệ vợ trong mọi việc. Thậm chí, tôi nghĩ Thành có những mối quan hệ ngoài luồng vì anh hay nhắn tin rồi cười tỉm tủm. Đã thế, anh còn giấu tôi mật khẩu điện thoại, máy tính và tất cả mạng xã hội, điều trước kia anh không bao giờ làm.

 (Ảnh minh họa)

Tôi buồn lắm nhưng cũng áy náy nghĩ chuyện không thể sinh con là tại mình. Chính vì lẽ đó, tôi vẫn tha thứ hết cho Thành và quyết tâm mang thai lại. Tôi bàn với anh sẽ đi thụ tinh nhân tạo, số tiền không nhỏ nhưng hầu như là bố mẹ tôi chi.

Lần đầu tiên đó tôi thành công thật. Vì hiếm muộn nên tôi cực kì giữ gìn, chế độ ăn uống, đi lại tôi đều hết mực cẩn trọng. Thành không chịu đưa vợ đi làm thì tôi bắt taxi, xe ôm.

Nhưng ông trời đúng là không thương tôi, khi cái thai được 6 tháng, tôi có dấu hiệu trở dạ. Tôi cầu trời khấn phật tuy nhiên chẳng ích gì. Tôi sinh non và đứa trẻ không giữ được.

Nước mắt chảy như mưa nhưng tôi chẳng ý thức được nữa. Lúc này, chỉ có bố mẹ ở bên, Thành thì hoàn toàn mất dạng. Điện thoại gọi không được, nhắn tin không trả lời. Bác sĩ nói nếu lúc đó có ai ở bên, đưa tôi đi sớm thì khả năng đứa trẻ sống sót sẽ cao hơn.

Tôi buồn và giận chồng lắm, nhưng vẫn nín nhịn. Xuất viện về nhà nằm, tối Thành mới trở về. Vừa thấy tôi bơ phờ nằm trên sofa, anh không hỏi han lại ngó nghiêng quanh bếp. Thấy tôi chưa nấu nướng gì, anh lớn giọng mắng: "Sảy thai thôi chứ có liệt đâu mà nằm đó? Cơm nước giờ này vẫn chưa gì? Cô là vợ nhiệm vụ quan trọng nhất là sinh con làm không nổi, giờ phục vụ chồng chuyện ăn uống, dọn dẹp nhà cửa làm cũng không xong? Thật không hiểu nổi sao tôi lại rước cô về, như của nợ!"

Tôi nén đau thương, đứng bật dậy mắng xối xả vào mặt Thành: "Anh còn dám nói về việc này à? Có ai làm chồng, làm cha mà vô trách nhiệm như anh không? Nếu như ngày hôm ấy anh nghe tôi ở nhà, anh đưa tôi vào viện sớm thì con còn khả năng sống. Anh đi ngoại tình với cô đồng nghiệp bên ngoài, đừng tưởng tôi không hay. Tới nước này thì ly hôn đi, 3 năm qua tôi mệt mỏi đủ rồi".

Ngay sau đó, mặc cho Thành mặc đực ra, tôi rút điện thoại ra gọi cho bố mẹ. Tôi tuyên bố đã ly hôn và xin bố mẹ đón về nhà. Tiếp đó, tôi vào phòng ngủ và thu dọn quần áo để rời đi. Cuộc hôn nhân này có lẽ là sai lầm từ đầu, câu nói vô tâm của anh khi nãy chỉ là giọt nước tràn ly khiến tôi đủ quyết tâm mà thôi.

Theo M52/Tổ Quốc