Cô ta còn ngạo nghễ, nếu không có tôi làm kỳ đà cản mũi thì cô và chồng tôi đã hạnh phúc trọn vẹn rồi chứ không phải mang tiếng bồ bịch, tranh vợ cướp chồng như tình thế đang lâm phải.
Tôi và anh yêu nhau từ hồi còn sinh viên năm nhất khi cả hai theo học tại một trường cao đẳng tại tỉnh nhà. Sau khi ra trường, tôi xin về huyện đi làm, còn anh tiếp tục ra Hà Nội theo học nâng cao trình độ.
Trong thời gian đó, anh vẫn đi đi về về giữa Hà Nội và quê để thăm gia đình và vợ mới cưới. Niềm vui của vợ chồng trẻ nhân lên gấp bội khi một thời gian sau đó, tôi phát hiện mình có bầu. Anh sung sướng và hạnh phúc vô bờ bến vì sắp được làm bố. Mỗi dịp cuối tuần, khi hai vợ chồng có dịp hội ngộ, anh nâng niu cưng chiều vợ như trứng mỏng ý muốn bù đắp quãng thời gian hai người thiếu hụt nhau trước đó.
Anh nói tự cảm thấy có lỗi khi để vợ bầu bì phải vất vả tự bươn chải một mình, không có người chồng ở bên đỡ đần. Tôi nói anh cứ yên tâm học hành, tôi ở gần bố mẹ chồng, bố mẹ đẻ, có chuyện gì có thể chạy qua chạy lại nhờ vả các cụ đôi bên.
Đến tháng thứ sáu thai kỳ, thông qua nguồn tin đáng tin cậy, tôi biết chồng cặp bồ và hiện sống chung với một sinh viên cùng trường. Lúc đầu tôi còn không tin nổi đó là sự thực, mãi sau bạn chung của cả hai người chúng tôi (đang học cùng trường với anh) phải lén chụp ảnh lúc anh và con bé đó hẹn hò cà phê và cùng nhau đi mua sắm làm bằng chứng, tôi mới ngã ngửa người.
Đợi chồng về đợt cuối tuần như thường lệ, tôi mới nghiêm túc ngồi nói chuyện thẳng thắn với anh. Ban đầu anh chối bảo chơi bời chứ không có ý gì nghiêm túc. Mấy ngày sau cãi vã, anh mới chịu thú nhận đang có "quan hệ ngoài luồng".
Trước mặt chồng, tôi gọi điện cho cô bồ sinh viên của anh ta, nói thẳng anh đang có vợ ở quê, hai người chuẩn bị chào đón đứa con đầu lòng. Cô bồ kia xin lỗi tôi và hứa sẽ bỏ. Nhưng đồng thời sau đó, cô ta nói vừa phát hiện có thai với chồng tôi, yêu cầu chồng tôi có trách nhiệm. Không biết bọn họ thỏa thuận kiểu gì mà cô ta quyết định bỏ thai. Những tưởng mọi chuyện kết thúc ở đó.
Ai ngờ bốn tháng sau, cũng là người bạn học cùng trường với anh báo lại với tôi, chính thức nhìn thấy bọn họ chở nhau ôm eo. Tôi gọi cả hai người về quê gặp trực tiếp và nói chuyện. Lúc "ba mặt một lời", bọn họ hứa sẽ kết thúc. Tôi không giở bài đánh ghen ầm ĩ vì muồn cư xử đàng hoàng có học với cô ta. Trước mặt tôi và cả cô bồ, chồng nói không muốn bỏ tôi và con nhưng cũng không muốn bỏ người tình.
Cô ta còn ngạo nghễ, nếu không có tôi làm kỳ đà cản mũi thì cô và chồng tôi đã hạnh phúc trọn vẹn rồi chứ không phải mang tiếng bồ bịch, tranh vợ cướp chồng như tình thế đang lâm phải.
Tôi đau đớn như người vừa chết đi sống lại. Ai đời có chuyện nực cười, tôi và chồng tìm hiểu yêu đương và tình nguyện thành vợ thành chồng, thời điểm đó cô ta ở phương trời nào tôi chẳng biết. Khi chúng tôi chính thức được pháp luật thừa nhận, tôi đang mang trong mình giọt máu của anh thì cô ta bỗng nhiên xuất hiện, xen vào giữa rồi giờ đây ngang nhiên ngồi truy vấn lại tôi. Mọi thứ ở đời đảo điên hết cả rồi.
Sau buổi nói chuyện đó, cô ta lập facebook kết bạn với tôi và để hình đại diện là chồng tôi và cô ta. Để thách thức lại đối phương, mỗi ngày cô ta "nhả" ra một hình ảnh hai người bọn họ hạnh phúc vai kề vai, hay cùng nhau ra khỏi Hà Nội đi ngao du thời điểm trước khi mối quan hệ đó bị phát hiện. Con chúng tôi đã được ba tháng, tôi không muốn cư xử mạnh tay vì muốn giữ bố lại cho con mình.
Để quản lý chồng chặt hơn, tôi đã xác định bỏ công việc ở quê, lên Hà Nội vừa tiện việc chăm con, vừa có cơ hội kéo chồng lại về phía mình.
Có phải tôi quá yếu đuối và cư xử mềm mỏng khiến tình địch coi thường và giỡn mặt? Nhưng với tính cách và bản chất cố hữu, tôi không thể lồng lộn thuê xã hội đen đi đánh ghen hay dằn mặt cô ta. Tôi phải làm gì cho cô ta nể vì mà rút lui khỏi cuộc đời vợ chồng tôi êm đẹp, trong khi tôi vẫn giữ được chồng, khiến anh "tâm phục khẩu phục" ngoan ngoãn mà quay trở về với vợ con?