Tìm kiếm xa hoa nơi xứ người, tôi đã đẩy vợ con vào ngõ cụt

Tâm sự gia đình 08/06/2020 06:00

Tôi biết, cả đời này sẽ không còn ai có thể tha thứ cho tôi được nữa, ngay cả chính bản thân tôi sau những gì tôi đã làm với cô ấy và chính con đẻ của tôi.

Sau khi trải qua những khổ đau, day dứt của tình yêu giờ đây tôi không còn cảm giác về nó nữa. Nhìn bạn bè xung quanh đứa nào cũng lần lượt gây dựng gia đình tôi cũng muốn lắm. Bởi thế, qua sự giới thiệu của đồng nghiệp tôi đã quen Ngân. Ngân là công nhân kỹ thuật trong một nhà máy liên doanh. Hình thức rất bình thường, dáng người nhỏ bé. Thế nhưng trên khuôn mặt xanh xao đó lúc nào cũng thường trực một nụ cười tươi tắn, điều đó đã hâm nóng mong muốn muốn có gia đình của tôi.

Tìm kiếm xa hoa nơi xứ người, tôi đã đẩy vợ con vào ngõ cụt - Ảnh 1

Nhìn ánh mắt của Ngân tôi biết cả đời này không ai có thể tha thứ cho tôi kể cả bản thân mình (Ảnh minh họa)

Mỗi lần nghe tôi kể chuyện cô ấy thường lắng nghe một cách say sưa. Kể từ ngày Linh bỏ tôi ra đi, chưa có ai chăm chú ngồi nghe tôi nói chuyện như vậy.

Nhà Ngân chỉ có hai mẹ con, Ngân và một mẹ già ốm yếu, cuộc sống vô cùng khó khăn. Thứ đáng giá nhất của gia đình cô là ngôi nhà nhỏ bé, chật hẹp nằm trong khu đô thị phồn hoa, náo nhiệt. Chính trong căn nhà chật trội ấy, lần đầu tiên tôi cảm nhận được hơi ấm của một gia đình. Cầm tay Ngân bước dạo trên đường, ngang qua phòng đăng ký kết hôn tôi thấy rất nhiều bạn trẻ cầm trên tay tờ giấy đăng ký hạnh phúc bước ra. Ngân nhìn họ tỏ vẻ ngưỡng mộ. Tôi hỏi: “Em có muốn kết hôn không?”, Ngân vừa cười vừa run nhìn vào mắt tôi: “Có”. Tôi ôm cô ấy vào lòng và nói: “Chúng ta kết hôn nhé”.

Lúc đó tự nhiên mắt tôi ươn ướt. Tôi không biết nữa. Cũng đã mấy lần tôi và Linh đi ngang qua phòng đăng ký kết hôn này nhưng lần nào cô ấy lảng đi. Chúng tôi từng ước hẹn, đợi sau khi tôi lấy bằng tiến sĩ chúng tôi sẽ kết hôn. Nhưng giờ đây cô ấy lại đang nằm trong vòng tay của một anh chồng ngoại quốc. Tôi có yêu Ngân không? Tôi không biết nữa. Tại sao tôi lại lấy cô ấy? Tôi cũng không biết. Từ lúc đồng ý lấy Ngân tôi luôn nghĩ đến Linh. Tôi tự đặt ra các câu hỏi nhưng tất cả đều không có câu trả lời.

Ngày cầm tờ đăng ký kết hôn trên tay trông Ngân hạnh phúc, hoan hỉ như một cô bé con vậy. Nếu như Linh ra đi không bao giờ quay lại thì chắc có lẽ cuộc sống của tôi và Ngân sẽ rất êm đềm. Nhưng thật bất ngờ, chỉ hai ngày sau khi cầm tờ đăng ký kết hôn trên tay, Linh đã xuất hiện. Cô ấy vẫn xinh đẹp như ngày nào, chỉ có điều gầy hơn trước và ánh mắt cũng như buồn hơn.

Tôi lạnh lùng: “Tìm tôi có việc gì không?”. Linh nhìn tôi, khóe mắt ươn ướt rồi chợt quay người bước đi. Khi cô ấy sắp đi khuất khỏi hành lang thì tôi chạy đuổi theo. Đến giờ tôi cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy. Cô ấy vừa khóc vừa nói: “Em đã hứa với anh, khi nào bên đó ổn định em sẽ về đón anh và giờ em về để đón anh đây” nói rồi cô ấy đưa cho tôi thư mời của một học viện bên Đức. “Giờ anh có thể cầm thư mời này để làm hộ chiếu được rồi, học viện sẽ cung cấp cho anh học bổng toàn phần”.

Tôi gọi điện về bảo Ngân là ở trường có chút việc nên không về. Đây là lần đầu tiên tôi nói dối cô ấy. Tối hôm đó, tôi và Linh đã ở bên nhau, tôi đã ôm cô ấy, cảm giác tràn ngập hạnh phúc và quên hẳn Ngân. Giờ tôi băn khoăn, sẽ cùng Linh bay sang Đức hưởng thụ cuộc sống sung túc hay ở lại cùng Ngân sống cuộc sống bình dị. Linh thì đã ly hôn anh chồng ngoại quốc kia.

Ngày hôm sau về nhà, vừa thấy tôi Ngân vội chạy lại ôm tôi thật chặt: “Tối qua anh đi đâu mà em gọi điện mấy lần không được, làm em lo quá”. “Ngân, anh có chuyện muốn nói với em”, “Vâng, anh nói đi, em cũng có chuyện muốn nói với anh”. “Anh muốn đi Đức, một học viện bên đó đã gửi thư mời anh sang đó học”. “Tốt quá. Bên đó họ cho người thân đi thì em sẽ đi cùng anh”. Thấy tôi nhìn cô ấy vẻ nghiêm túc, cô ấy liền thè lưỡi nói là chỉ đùa thôi. “Em cũng có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh”. “Chuyện gì vậy”. “Em đã có bầu”, Ngân cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng như bao người phụ nữ hạnh phúc khác.

“Anh định thế nào?”, câu hỏi của Ngân thực sự khiến tôi bị sốc, phải mất khá lâu tôi mới định thần trở lại. “Em muốn sinh đứa bé”. “Hay là bỏ đi, anh sang đó chưa biết bao giờ mới về. Học viện quy định, những người đã có gia đình thì không được đi”.

Sắc mặt Ngân bỗng nhiên tái nhợt: “Sao có thể như thế được”, Ngân hỏi, giọng run run. Sau đó cô ấy không nói thêm lời nào nữa, lặng lẽ như cô mèo đuối sức sà vào lòng tôi rơm rớm nước mắt. “Em đừng như vậy nữa, hay là anh không đi nữa vậy”. “Sao lại không đi nữa?”. “Ừ, thì… vì họ không cấp học bổng nên anh không đi nữa”. “Ý anh là, sang đó không có tiền đóng học phí nên không đi nữa sao?”. “Ừ”.

Hôm sau tỉnh dậy tôi thấy hai mắt cô ấy đỏ ửng. Cả đêm hôm qua Ngân đã không ngủ. Tôi bảo “Hai tuần tới anh sẽ không về vì ở trường còn rất nhiều việc, rồi lại phải làm hộ chiếu, rất mất thời gian”. Ngân cười nói: “Anh cứ lo xong việc của anh đi, khi nào làm thủ tục em sẽ gọi cho anh”.

Thủ tục hủy hôn giải quyết nhanh hơn tôi tưởng. Bước ra từ phòng đăng ký, nước mắt Ngân từ từ lăn xuống hai gò má xanh xao nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười: “Chúng ta ra đâu đó ngồi một lúc đi anh” và chúng tôi đã vào một quán cafe ngay cạnh đó. “Chừng nào anh đi em sẽ tiễn anh”. “Anh cũng chưa biết vì chưa có visa”.

Thực ra vé máy bay đang nằm trong túi tôi, tôi không muốn và cũng không dám nói cho cô ấy biết tôi sẽ đi cùng Linh. “Sang đó không có người quen, anh hãy tự chăm sóc cho mình nhé. Khi nào rảnh thì gọi điện về cho em. Thực ra ngay từ khi gặp anh, em đã có cảm giác anh không thuộc về em. Anh là giảng viên đại học còn em chỉ là một cô công nhân kỹ thuật, chúng ta chênh lệch quá lớn. Cái hôm anh nói muốn lấy em, em tưởng cuối cùng em đã có được anh. Lúc đó em vui lắm, nhưng giờ… anh cứ đi đi, sang đó khoảng 3, 4 năm, em sẽ đợi, chúng ta sẽ đăng ký lại sau. Lúc đó anh còn muốn lấy em không?”. Tôi gật đầu mà trong lòng đau nhói.

“Đây là 10.000 đô, anh cầm lấy mà đóng học phí”. “Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, tôi vô cùng ngạc nhiên. “Là mẹ đưa cho em”. “Mẹ em không đi làm, lấy đâu ra tiền?”. “Là của bố em để lại, trước bố cũng là kỹ sư mà”. Cổ họng tôi nghẹn cứng không còn nói được nữa.

Một bên là Linh, người tôi yêu, một bên là Ngân, người yêu tôi, tôi thực sự khó xử khi đứng giữa hai cô gái. Tôi có yêu Ngân không? Không. Cô ấy chỉ là người lấp chỗ trống của Linh mà thôi. Cuối cùng tôi đã quyết định rời xa Ngân.

Trước khi đi tôi muốn trả lại tiền cho cô ấy và nói cho cô ấy biết sự thật. Khi tôi gõ cửa nhà cô ấy thì thấy một người đàn ông ra mở cửa, tôi rất ngạc nhiên: “Xin hỏi cô Ngân có nhà không?”, “Cô ấy đã bán căn nhà này cho chúng tôi và đã dọn đi chỗ khác rồi”. “Cô ấy đi đâu?”. “Hình như dọn đến gần nhà máy của cô ấy”.

Tôi liền phi vội đến đó hỏi thăm tin tức. Cuối cùng, ở tận cùng của con hẻm nhỏ tôi đã nhìn thấy mẹ Ngân. Thấy tôi bà rất ngạc nhiên: “Chẳng phải con đã đi rồi sao?”. “Mẹ, sao mẹ lại chuyển đến đây”, tôi vừa hỏi vừa nhìn vào căn nhà tồi tàn, chật chội, tứ bề gió lùa lạnh lẽo. “Để lấy tiền đóng học phí cho con, mẹ đã bán ngôi nhà đó đi rồi”. “Vậy đó không phải là tiền của bố để lại sao ạ?”. “Ông ấy thì làm gì có tiền”. Câu trả lời khiến tim tôi đau nhói, nước mắt như trực trào.

Trong khi người ta hết lòng thương yêu tôi, hy sinh vì tôi thì tôi lại đối xử tàn nhẫn với họ. Về đến nhà nhìn thấy tôi Ngân ngạc nhiên lắm. Tôi ôm cô ấy vào lòng: “Ngân, anh sẽ không đi nữa, chúng ta kết hôn đi”. “Anh đi đi, em biết cả rồi. Hôm nay Linh đã đến gặp em, đây là tiền cô ấy đưa cho em, anh hãy trả lại cho cô ấy, em không cần tiền…”. Sau một hồi lấy lại bình tĩnh cô tiếp: “Em biết anh không yêu em, cho dù lấy em đi nữa thì cũng sẽ có ngày anh bỏ em mà đi. Đừng ngốc như vậy, anh hãy đi đi. Linh là một cô gái tốt, anh phải đối xử tốt với cô ấy”. Ngân cười mà nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn rơi.

Ngồi trên máy bay tôi đã khóc. Sang Đức học được 1 năm thì tôi được một công ty nghiên cứu mời làm việc. Năm thứ 2 Linh mở công ty về điện tử. Đến năm thứ 4, lợi nhuận của công ty đã lên đến hàng triệu đô nhưng điều đó không hề khiến tôi thấy vui bởi trong đầu tôi luôn nghĩ đến Ngân. Không biết giờ này cô ấy sống ra sao? Cô ấy đã lấy chồng chưa? Suốt 6 năm qua, lần nào gửi trả cô ấy tiền tôi đều bị nhận trở lại bởi họ không tìm thấy địa chỉ. Tôi quyết định trở về nước tìm Ngân. Có người bảo sau khi mẹ cô ấy mất, cô ấy đi nhặt ve chai để kiếm sống, người thì bảo cô ấy đã đứng đường làm cave… Tôi hận mình lắm bởi chính tôi là người đã đẩy cô ấy đến bước đường này.

Khi đang thất thần bước đến ngôi nhà trước đây của Ngân, tôi chợt nghe thấy tiếng rao mời mua bánh của một cô bé. Tôi quỳ xuống ôm cô bé: “Chú muốn mua, bánh đâu cháu?”, cô bé vội chỉ về phía người phụ nữ gầy yếu đang đứng bán bên đường: “Kia ạ”. Tim tôi bỗng đập thình thịch, kia chẳng phải là Ngân sao? Toàn thân tôi run lẩy bẩy, cả Ngân cũng rất ngạc nhiên. Nước mắt dàn dụa. “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”, cô bé chạy đến ôm lấy chân Ngân và khóc. “Cô bé, cháu tên là gì? Bố cháu đâu?”. “Cháu tên Tâm An, cháu không có bố, bố cháu đi học nước ngoài rồi”.

Câu nói như con dao cắm sâu vào trái tim đang rỉ máu của tôi. Tôi biết, cả đời này sẽ không còn ai có thể tha thứ cho tôi được nữa, ngay cả chính bản thân tôi.

Quả báo cho việc ngoại tình, đàn ông hay phụ nữ cũng nên đọc 1 lần

Mặc dù ngoại tình chỉ là những khoái cảm nhất thời của con người nhưng nó lại gây ra hậu quả nghiêm trọng, có thể phá hỏng một gia đình vì vậy tội nghiệt mà nó mang lại rất nặng nề.

TIN MỚI NHẤT