Tâm sự người đàn bà ly hôn vì không thể sinh con: Tôi chẳng có gì để bám víu

Tâm sự gia đình 15/07/2019 14:02

Đàn bà ly hôn, bước ra khỏi cuộc hôn nhân còn có những đứa con làm điểm tựa để bám víu. Còn tôi, biết bám vào điều gì để vượt qua nỗi đau nghẹn ứ trong lòng?

Phụ nữ chúng ta vẫn thường hay nói với nhau rằng: “Đàn bà lấy chồng lãi mỗi đứa con”. Đứa con là nguồn sống, niềm an ủi, là giọt nước mát lành giữa cuộc sống đầy rẫy khó khăn, khổ sở của người đàn bà. Không có con, đàn bà như cái cây chết dần chết mòn, không có động lực để sống. Tôi khổ tâm tận cùng khi bao nhiêu năm mong mỏi một đứa con cũng không thể có.

dan ba ly hon 1
Không có con, đàn bà như cái cây chết dần chết mòn - Ảnh minh họa: Internet

Tôi cưới chồng đến nay được 5 năm. Chồng tôi là người hiền lành, tử tế, luôn thương yêu tôi hết mực. Tôi cũng chỉ là một người đàn bà rất đỗi bình thường, coi gia đình là quan trọng nhất của mình. Vợ chồng chúng tôi trước khi kết hôn đã cùng vẽ nên một cuộc sống đầy vui vẻ, hạnh phúc với những đứa con xinh xắn của mình. Nhưng niềm mong mỏi ấy dần tắt lịm theo năm tháng khi bao nhiêu năm trời tôi chẳng thể thụ thai.

Thời gian đầu, tôi và chồng cũng đi khám rất nhiều. Nguyên nhân là bởi tử cung tôi có vấn đề nên nhau thai không thể bám vào. Tôi khóc cạn nước mắt, chồng tôi ở bên và an ủi rất nhiều. Anh bảo rằng y học ngày nay rất phát triển, với lại kết hợp uống thuốc nam thuốc bắc biết đâu lại có kết quả. Tôi ròng rã uống thuốc bệnh viện, ròng rã đi đến những miền xa xôi hẻo lánh khi nghe tin nơi ấy có người chữa vô sinh giỏi.

dan ba ly hon 2
Chồng tôi thương tôi thật sự, luôn động viên rằng chúng tôi rồi mai này sẽ có con - Ảnh minh họa: Internet

Tôi biết chồng thương mình thật sự nhưng cũng hiểu nỗi niềm đang chất chứa trong lòng anh. Vợ chồng bắt đầu có những khoảng cách, ai cũng hiểu nỗi niềm của nhau mà sợ mở miệng lại làm nhau đau lòng. Chồng tôi ngày trước rất hiếm khi uống rượu, nhậu nhẹt, thời gian gần đây lại sa vào bia rượu với bạn bè. Anh ít về nhà ăn cơm, nửa đêm lại bỏ ra ngoài ban công đốt thuốc. Vợ chồng chúng tôi dần ít ra ngoài chơi vì đi đâu cũng thấy cảnh nhà người ta ríu rít con cái. Tôi trở thành người đàn bà cô độc trong căn nhà mình.

Ba mẹ chồng, họ hàng nhà chồng luôn bóng gió về việc tôi không thể sinh con. Có người quan tâm, còn cho địa chỉ người chữa vô sinh giỏi, chỉ nơi cắt thuốc uống. Người độc miệng thì bảo: “Cây độc không trái, gái độc không con”. Có người ác miệng hơn lại bảo do cha mẹ tôi ăn ở không tốt nên con gái mới bị như vậy. Nhất là những dịp nhà chồng có đám tiệc, ngồi trong bếp làm đồ ăn mà nghe người ta cạnh khóe rất nhiều. Có ai hiểu cho nỗi lòng của tôi? Tôi cũng khao khát vô cùng được làm mẹ, được cưng nựng đứa con của mình.

dan ba ly hon 3
Sau cuộc ly hôn, tôi chẳng biết mình bám víu vào điều gì để vượt qua nỗi đau - Ảnh minh họa: Internet

5 năm không có con, vắt kiệt và bào mòn sức lực của tôi. Nhìn mình trong gương, tôi không còn nhận ra người phụ nữ mà mọi người thường vẫn hay bảo rằng xinh đẹp và hay cười. Tôi gầy nhom và tiều tụy. 5 năm uống thuốc, ròng rã đi bệnh viện, tìm đến hàng chục người nổi tiếng chữa vô sinh, giờ đây tôi bất lực và chấp nhận thực tại mình không thể có con. Sau một đêm thức trắng, tôi viết đơn ly hôn. Tôi biết chồng mình khao khát có con và tôi không thể tước đoạt niềm hạnh phúc ấy của chồng. 

Đàn bà ly hôn bước ra khỏi cuộc hôn nhân còn có những đứa con làm điểm tựa để bám víu. Còn tôi, biết bám vào điều gì để vượt qua nỗi đau nghẹn ứ trong lòng? Nhìn về phía căn nhà cũ từng là mái ấm và hạnh phúc của mình, tôi tự hỏi rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?

Đàn bà à, thanh xuân ngắn lắm tiếc gì mà không thương mình

Thanh xuân của phụ nữ ngắn ngủi lắm, quay qua quay lại đã thấy những vết hằn trên má, những dấu chân chim trên khóe mắt.

TIN MỚI NHẤT

6 năm lấy nhau chồng không cho vợ về quê chồng và sự thật đau đớn Tôi và chồng lấy nhau nhưng không được lòng gia đình bên chồng. Ngày trước cha mẹ chồng tôi chê tôi lớn hơn chồng 2 tuổi thì không xứng. Mẹ chồng tôi lại có tiếng khó tính, tôi nghe chồng tôi kể hai chị dâu của anh khổ sở đủ đường với bà. Nhưng chồng tôi thì một mực lấy tôi. Sau đó thì tôi nghe chồng mình nói ông bà không thích tôi về quê, hai người chỉ muốn nhìn cháu và con trai. Tôi nghe vậy cũng buồn lắm. Tính ra tôi cũng xinh xắn, kiếm tiền được, sinh hẳn hai đứa cháu kháu khỉnh. Ông bà cũng chưa từng chung sống với tôi thì làm sao biết tính tôi có tốt hay không? Nhưng dù sao thì cũng là cha mẹ của chồng mình, tôi không thể trách móc mãi. Cho đến nay đã 6 năm, chỉ đúng một lần về quê trước khi cưới, sau đó tôi không hề đặt chân về quê chồng. Dù tôi và chồng đều là dân tỉnh lên Sài Gòn sống nhưng tôi chưa từng phải chịu cảnh ăn Tết nhà chồng. Cứ lễ Tết là chồng tôi lại dẫn con về quê nội, tôi thảnh thơi về quê ngoại. Vài lần tôi nghĩ dù sao mình cũng là phận dâu con nên nói chồng để tôi về thăm cha mẹ chồng. Nhưng chồng tôi khăng khăng từ chối, anh dịu giọng nói không muốn tôi chịu ấm ức, cứ để anh lo là được. Tôi nghe thế mà yên tâm, thấy càng thương chồng hơn. Tôi nào ngờ, người chồng hiền lành của mình lại giấu giếm một bí mật đáng khinh suốt 7 năm chung sống với tôi. Cách đây khoảng 3 tháng, mẹ chồng của tôi nhập viện vì tai biến. Chồng tôi xin nghỉ làm về chăm nom mẹ. Vài ngày sau thì tôi nghe tin mẹ chồng qua đời. Tôi vội vàng bắt xe về quê chồng ngay mà chưa kịp báo với chồng. Qua 3 ngày làm đám tang cho mẹ chồng thì tối hôm đó tôi phát hiện chồng mình lén lút đi ra khỏi nhà từ cổng sau. Tôi linh tính có điều lạ nên bèn đi theo sau anh. Tôi thấy chồng mình đi vào một căn nhà nhỏ, trước sân có một người phụ nữ chống nạn đứng đợi anh - Ảnh minh họa: Internet Tôi thấy chồng mình đi vào một căn nhà nhỏ, trước sân có một người phụ nữ chống nạn đứng đợi anh. Anh đi đến một tay ôm, một tay nắm tay đưa cô ta vào nhà. Tôi đứng ở ngoài nhìn qua ô cửa sổ thì thấy hai người chẳng khác gì cặp tình nhân lâu ngày gặp lại. Không chỉ ôm ấp, họ còn hôn nhau, nói chuyện vui vẻ. Tôi chưa bao giờ thấy chồng mình dịu dàng như thế. Rồi tôi thấy chồng đưa cho cô ta một phong bì, chắc là có tiền trong đó. Đêm đó, sau khi bị tôi truy hỏi không có đường lui thì chồng tôi cũng thú nhận. Người phụ nữ kia là người yêu cũ của chồng tôi. Cả hai từng yêu nhau sâu đậm cho đến khi cô ta bị tai nạn phải cắt mất một chân. Chính điều này khiến cha mẹ chồng tôi không cho phép họ lấy nhau. Sau đó anh bỏ vào Sài Gòn thì gặp được tôi. Anh thú nhận mình vẫn còn tình cảm với tình cũ. Anh tìm cách nói với cha mẹ chồng để tôi không phải về quê anh dịp lễ Tết. Nhưng không phải vì thương tôi, mà là vì anh tìm cơ hội để về thăm người cũ. Anh không chỉ qua lại với cô ta mà còn đưa tiền trợ cấp hàng tháng. Anh cầu xin tôi tha thứ cho anh, người phụ nữ kia rất đáng thương. Cô ta không có gia đình, chân lại tật nguyền, anh chỉ xin tôi cho phép anh phụ giúp cô ta tiền bạc. Anh thề sẽ không bao giờ gặp lại người yêu cũ nữa. Nghe chồng thú tội tới đây thôi mà tôi như chết lặng. Hóa ra suốt 7 năm nay tôi chung sống với người chồng ngoại tình mà không hay biết. Chỉ vì tin những lời ngọt ngào anh nói mà tôi bị lừa dối trắng trợn. Giờ anh còn ra điều kiện phải để anh nuôi cô ta à? Tôi thật sự không thể chịu nổi. Nhưng với dáng vẻ khổ sở của chồng vì cô ta, liệu khi biết tôi không đồng ý thì anh có bỏ vợ con theo bồ không? Vậy tôi phải làm gì đây?

Tâm sự Eva 2 giờ 24 phút trước