Thấy chị gái đứng thất thần, ánh mắt nhìn chăm chăm phía xa xa, tôi cũng nhìn theo. Nào ngờ thấy bóng dáng gã đàn ông quen quen đang ôm eo gái lạ.
- Bà nội trông cháu đòi 8 triệu/ tháng mà tối ngày lười biếng, tôi bắt buộc phải ra tay trị
- Con dâu mang bầu bé gái nhưng mẹ chồng liên tục mua đồ bé trai, tôi cay đắng bỏ nhà đi khi nghe bà tuyên bố lý do
Chị gái tôi lấy chồng được gần 2 năm, hiện đang bầu gần 8 tháng. Anh rể và chị tuy không giàu nhưng tôi cảm nhận được họ đang rất hạnh phúc. Những bức ảnh chị chia sẻ lên mạng xã hội, những hành động tuy nhỏ nhưng đầy ân cần của anh rể... đều khiến tôi thấy mừng thay cho chị.
Từ dạo chị bầu bí, cả hai ít về quê thăm bố mẹ hơn. Chỉ có tôi cùng ở Hà Nội thì vẫn tranh thủ lúc rảnh chạy qua chạy lại thăm. Tuy nhiên, tôi cứ cảm thấy có gì đó là lạ...
Đầu tiên phải kể tới việc chị bảo tôi đừng lấy chồng. Tôi hỏi:
- Không phải chị đang rất hạnh phúc à? Cớ sao lại khuyên em thế?
- Lấy chồng vui thì có vui, nhưng nhiều gánh nặng, không thoải mái như khi độc thân đâu.
Rồi chị kể vu vơ vài câu chuyện của bạn bè, tôi cũng gật gù rồi không để bụng nữa. Tuy nhiên, điều khiến tôi lo lắng nhất là không hiểu anh rể bận rộn chuyện gì, vợ đang bầu bí mà đi sớm về khuya.
Có những hôm tôi đi dạy thêm về là hơn 10h30, mua cho chị tô cháo lòng vì chị thèm mà vẫn không thấy anh ở nhà. Tôi hỏi thì chị chỉ cười bảo là anh tăng ca. Một lần thì tôi tin, nhưng phải tới 2-3 lần như thế, tôi đã tới rất muộn mà anh vẫn chưa về!
Tăng ca thì cũng phải vừa vừa phai phải, ai lại tăng tới tận 10h - 10 rưỡi đêm? Tôi trách móc anh vô tâm, không lo cho vợ thì chị ra sức bênh:
- Con bé này, em không hiểu đâu. Bọn chị sắp có con, áp lực lắm. Nhất là khoản tiền bạc... Anh phải làm thêm 1 việc ngoài nữa để có tiền đó, chứ công ty kia thì anh cũng về từ sớm mà.
Nghe tới đây tôi lại tin chị gái. Cảm thấy thương cả anh rể. Cuối cùng, mọi nghi ngờ cũng không đọng lại trong đầu, tôi ôm chị rồi thủ thỉ:
- Tôi, dì về nhé. Hai mẹ con có cần gì, thèm gì thì ới dì, dì sẽ có mặt ngay. Còn chị đó, có chuyện gì đừng có giấu, hãy nói ra để em chia sẻ với chị.
Chị gái tôi gật gù rồi đẩy tôi về kẻo khuya.
Một hôm, tôi đang chuẩn bị đồ để lên thư viện học thì chị gọi. Chị rủ tôi đi sắm đồ cho cháu, vẫn còn thiếu nhiều thứ mà nay mới có tiền. Tôi ném luôn chiếc balo lại, cầm chiếc túi xách rồi lao vội đi đón chị.
Hai chúng tôi ghé vào một shop cho mẹ và bé rất lớn, rộng mênh mông. Nhìn mọi thứ ở đó quả thật choáng ngợp, tôi cứ lăng xăng chọn đồ rồi mang ra khoe chị:
- Món này được không chị? Bông nhà mình mà mang thì xinh lắm.
Cứ thế, hai chị em tôi thơ thẩn cả buổi. Nhưng lúc tôi đang mải xem mấy con thú bông cho cháu, hỏi mãi chẳng thấy chị trả lời, quay lại thì chị ấy đang đứng thất thần, ánh mắt nhìn xa xa...
Tôi nhìn theo hướng ấy, cách đó vài mét là bóng dáng một người đàn ông rất quen thuộc. Gã đang ôm eo, à đúng hơn là đỡ lưng cho một người phụ nữ lạ, cô ta có vẻ cũng đang bầu bí.
Rồi quay sang nói chuyện với cô gái, tôi không nghi ngờ gì nữa, chính là anh rể mình. Rồi tôi phản ứng nhanh như chớp, lao ra tát bôm bốp vào má anh ta và chỉ về phía chị mình, mắng:
- Anh có còn là con người nữa không? Anh bỏ mặc vợ bầu sắp đẻ để đi cặp kè, đi mua sắm với người khác à? Nói đi, hai người có quan hệ gì, đứa con trong bụng cô ta có phải của anh không?
Chị gái thấy tôi hung hăng quá vội vàng chạy lên can, lôi tôi đi. Những người khách xung quanh thấy ồn ào xúm vào xem. Nhưng anh rể lại chẳng sợ tôi, anh ta bất ngờ mắng ngược
- Đây chỉ là đồng nghiệp của tôi. Còn tại sao lại không đưa cô ấy đi mà đưa người khác thì em hỏi chị gái đi! Tại sao anh lại phải "nuôi con tu hú"?
Mà em thấy rồi thì cũng chẳng phải khổ sở giấu giếm nữa, đóng kịch mãi mệt lắm. Về em tìm cách nói với bố mẹ hai anh chị ly thân rồi, đơn ly hôn cũng nộp ra tòa lâu rồi, chỉ chờ một vài bước nữa là chính thức thành người dưng!
Chị tôi bật khóc rồi lao ra ngoài. Tôi bối rối, sợ hãi, đứng chết trân. Nhìn anh rể, nhìn chị gái 1 hồi rồi bối rối chạy theo chị. Chị tôi lúc này chỉ khóc, hỏi gì cũng không nói. Mãi sau chị mới chia sẻ là trong 1 lần quá chén ở công ty trót mắc sai lầm. Không biết ai đó đã cố tình chụp lại và mách với anh rể tôi. Lục đục xảy ra từ đó, nhưng khi chị tôi mang thai thì hôn nhân của họ chính thức toang. Anh rể không tin rằng đó là con của anh ấy nên lại càng không thể tha thứ.
Chị bảo sợ bố mẹ lo nên không nói gì... Tôi thì rất bối rối, có nên khuyên chị đi xét nghiệm ADN luôn để níu kéo anh rể không? Dù chị ấy sai thật nhưng chẳng phải đàn ông cũng vẫn mắc sai lầm như vậy sao?