“Nhiều lúc về nhà nghĩ đến chuyện phải giáp mặt cô mà tôi chán. Nếu cô cứ thế này mãi, tôi sẽ ngoại tình” - Thắng bĩu môi chê bai vợ.
- Trong ngày gặp gỡ hai bên thông gia lần đầu, mẹ chồng tương lai đã đưa tôi đến bãi cỏ và van nài làm một hành động đáng sợ
- Cứ thấy tôi đi làm về, chị hàng xóm lại đem bát sang xin xỏ hoặc ngồi lì đợi mời cơm tối
Ngày xưa, Thắng kiên trì hơn 1 năm mới cưa đổ được Phương. Lúc ấy anh tự hào và hãnh diện lắm, bởi trong 1 đám vệ tinh quanh Phương, Thắng là người may mắn chiếm được trái tim cô. Nhưng anh lại có tính cả thèm chóng chán. Mới lấy Phương về được 5 năm, Thắng đã chán vợ.
Phương sau khi về làm vợ Thắng, cô có đi làm được 1 năm. Nhưng rồi sau khi sinh con, lại là sinh đôi nên Phương ở hẳn nhà chăm sóc 2 đứa trẻ. Và vì cũng ít ra ngoài nên Phương không chăm sóc cho bản thân nhiều nữa, nhan sắc cũng vì thế mà kém đi mấy phần.
Khi lấy Phương về Thắng say đắm lắm. Anh thề thốt rằng dù sau này cô có già nua xấu xí, anh vẫn sẽ yêu. Nhưng mới được 5 năm, Thắng đã suốt ngày chê vợ già, chê Phương luộm thuộm, tóc tai rối bời...
Ngày mới cưới, Thắng luôn về sớm để ăn cơm với vợ, nhưng giờ thì không. Anh la cà các quán nhậu với bạn bè đến đêm. Khi nào say vắt lưỡi, đi đứng loạng choạng, Thắng mới chịu về nhà.
Phương ngày xưa từng là cô gái tự tin, giờ đây vì làm vợ Thắng mà cô tự ti rất nhiều. Càng ngày cô càng gói mình trong căn nhà 3 tầng, không đi đâu, không giao tiếp với ai. Đồng thời Phương cũng nhiều lần bị tổn thương, ôm gối khóc thầm vì những lời chê bai của Thắng: “Tôi xưa mờ mắt mới chọn lấy cô. Xấu xí già nua lại hay cằn nhằn...”.
Thứ 7 tuần trước là cưới em họ của Phương. Hôm đó cô đã nói với chồng rằng phải về quê ăn cưới, nhưng anh lại đi uống say sưa với đội bạn. Phương gọi đến cháy máy nhưng anh không chịu nghe. Mãi khi say mềm Thắng mới mò về thì lúc đó đã muộn giờ về, trời cũng đã tối đen...
Phương có phần bực bội nên mới cằn nhằn, chị nói rằng anh vô tâm, ích kỷ, không biết đối đáp họ hàng nhà gái, trong khi Phương luôn là người cư xử biết điều, coi nhà anh như người thân ruột thịt của mình. Phương mới nói có thế, Thắng đã quay ra nói cục cằn, toan giơ tay đánh vợ.
Anh trợn mắt nói: “Về làm gì, về để nhìn cái mặt già nua, luộm thuộm của cô à. Giờ tôi nhìn thấy cô là muốn phát ói. Đi làm đã mệt, tôi không muốn thấy mặt cô trong nhà. Cô nhìn lại cô xem có giống con người không. Quần áo thì nhàu nhĩ, ống tay xắn cao xắn thấp. Quần thì mẹ tôi mặc còn được. Tóc tai bù xù trông gớm ghiếc... Cô không bằng cái đứa giúp việc nhà hàng xóm. Cứ thế này đừng trách tôi có vợ nữa.”
Phương nghe chồng nói thế thì không chịu nổi nữa, cơn giận của cô lên đến đỉnh. Cô lao nhanh ra phía TV, nơi có đặt tấm ảnh để bàn của hai vợ chồng Phương hồi mới cưới. Phương cầm lên, giơ trước mặt Thắng rồi nói: “Tôi bây giờ già nua xấu xí thì là do ai xài như phá?
5 năm trước tôi từng như thế nào, anh là người rõ nhất. Khi ấy anh nói những gì, giờ chưa nổi 5 năm mà anh vội quên. Được, hôm nay tôi đồng ý ly hôn với anh. Chỉ cần anh trả cho tôi về lại như trước kia, trả cho tôi 7 năm thanh xuân bên anh. Trả cho tôi công việc mà tôi từng mơ ước, nhưng vì lời hứa hão huyền của anh mà tôi bỏ dở. Anh trả cho tôi suốt 5 năm qua làm ô sin không công cho cái nhà này.
Một mình chăm sóc 2 đứa con của anh. Tôi đồng ý ly hôn, chỉ cần anh trả hết những ân tình tôi dành cho anh, những mối nợ xưa của anh mà tôi gánh trả... Đàn ông các anh bạc lắm. Khi phụ nữ chúng tôi không còn xinh đẹp, là các anh chê bai rồi than thở với nhau không muốn về nhà. Nhưng các anh có nhìn thấy chúng tôi hy sinh bao nhiêu không? Anh tìm được con nào chịu hầu anh được 3 bữa, quần áo anh thay ra ném góc nhà nó mang giặt cho. Con anh nó chăm sóc khôn lớn từng ngày thì anh cứ bảo tôi, tôi sẵn sàng nhường ngôi. Anh nghĩ anh chán còn tôi thì không?”.
Nói rồi Phương vào phòng lấy hành lý và gọi 2 đứa con cùng cô về nhà ngoại. Phương đặt lên bàn đơn ly hôn cô đã soạn từ bao giờ, ở dưới cô đã kí sẵn tên: “Nếu sống với nhau mệt mỏi quá, anh cứ mạnh dạn kí. Tôi không ép anh sống với tôi. Tình cảm vợ chồng như bát nước đầy, một khi anh đã hất đi thì đừng mong lấy lại. Tôi tổn thương thế là đủ rồi, tôi không cho phép anh làm tổn thương tôi nữa”.
Thế rồi Phương dẫn các con ra xe đi thẳng về ngoại, mặc cho Thắng đứng chết chân một chỗ không nói được lời nào nữa. Tự nhiên anh cũng tỉnh cả rượu, có chút ân hận xấu hổ nào đó dấy lên trong lòng. Chiều qua, chiều chủ nhật, Thắng mò về quê đón 2 mẹ con lên. Anh xuống giọng xin lỗi vợ rất nhiều, nhưng Phương không nói gì. Cô cần thời gian suy nghĩ sau những gì Thắng gây ra.