Bà hầm cho con dâu một nồi canh hầm thật ngon. Vậy mà đêm đó vừa ăn bát canh hầm của bà con dâu lại đau bụng phải vào viện cấp cứu. Cậu con trai uất ức quá lập tức quát mẹ
- Cưới 2 năm chưa sinh con, mẹ chồng ép phải ly hôn để tìm vợ mới cho con trai để rồi 3 năm sau gặp lại tôi bà khóc lóc van xin tôi tha thứ
- Chồng đưa vợ đi khám thai định kỳ, bác sĩ nói em bé có một cái đuôi khiến cả 2 khóc hết nước mắt vì lo lắng cho con, nhưng không ngờ mẹ chồng lại bật cười khó hiểu
Minh là cậu con trai quy nhất của bà Hòa. Ngày đó bà Hòa kết hôn với một người đàn ông ở xóm bên. Chẳng may chồng bà đi làm xa rồi bị tai nạn mà chết. Năm đó bà Hòa mới chỉ 22 tuổi và đang mang thai Minh.
Nhiều người khuyên bà nên bỏ đứa bé trong bụng đi để còn có cơ hội làm lại cuộc đời. Bà còn trẻ, mới chỉ hơn hai mươi tuổi vẫn còn rất nhiều cơ hội để có thể có cuộc hôn nhân mới tốt hơn. Thế nhưng, bỏ mặc mọi lời khuyên đó bà quyết định không đi thêm bước nữa mà giữ đứa bé lại nuôi nấng. Mẹ chồng bà khi ấy ôm lấy bà khóc nấc lên rồi nói.
- Mẹ thật may mắn khi có người con gái như con làm con dâu mình.
- Con có làm được gì cho gia đình mình đâu hả mẹ.
- Nhưng vì có con mà mẹ mới có thể sống tiếp để nhìn mặt được cháu mình.
Hai người phụ nữ ấy ôm lấy nhau rồi khóc. Cuộc sống vừa cưới đã mất chồng của bà Hòa vô cùng vất vả. Gia đình nghèo, cái ăn còn chẳng đủ no, thêm một đứa con thật sự là khó khăn chồng chất khó khăn.
Nhưng ngày nào cũng vậy, bà chăm chỉ đan lát những con ngựa hàng mã. Bà từ nhỏ đã khéo tay hơn người nên cũng đan lát được. Mỗi con chỉ được vài ngàn thôi, nhưng cả ngày chăm chỉ cũng được cả chục con là cũng được gần 100 ngàn rồi. Tiền để ăn, tiền còn lại để dành dụm chuẩn bị cho ngày sinh con.
Chồng mất sớm nhưng bà có người mẹ chồng hết mực thương yêu mình. Đó cũng chính là cái may mắn cho một người phụ nữ như bà. Thế rồi bà sinh ra một cậu con trai kháu khỉnh đặt tên là Minh.
Nuôi suốt gần 30 năm cậu con trai của bà cũng thành tài. Cậu kết hôn với cô vợ người thành phố. Mẹ chồng bà mất cách đây đã gần 8 năm. Một mình bà ở căn nhà nhỏ nơi vùng quê ấy. Cậu con trai kết hôn xong quyết định đưa mẹ lên thành phố phụng dưỡng.
Con dâu dù là con gái thành phố nhưng cô con dâu rất yêu thương bà và rất ngoan. Cũng vì thế bà đặc biệt quý con dâu lắm. Lên sống nhà con trai trên thành phố còn nhiều điều bà chưa biết. Được con dâu hướng dẫn từng chút một rồi cũng quen.
Thấy dạo này con dâu thường xuyên ốm lại hay nôn bà đoán rằng con dâu ốm nghén có thai mà không hề hay biết. Nhưng cứ để đó cho chắc chắn bà hầm cho con dâu một nồi canh hầm thật ngon. Vậy mà đêm đó vừa ăn bát canh hầm của bà con dâu lại đau bụng phải vào viện cấp cứu. Cậu con trai uất ức quá lập tức quát mẹ:
- Mẹ làm gì thế hả, mẹ cho vợ con ăn cái gì vậy?
- Mẹ, mẹ chỉ hầm canh tẩm bổ cho con dâu thôi mà. – tẩm bổ, tẩm bổ mà giờ vợ con lại đau bụng thế này à.
- Mẹ ra khỏi nhà đi, vợ con mà có mệnh hệ gì con sẽ hận mẹ suốt đời đấy.
- Me xin lỗi.
Thấy con trai bế thốc con dâu lên xe rồi đưa đi viện. Người mẹ ấy lầm lũi thu dọn quần áo bỏ đi. Bà vừa đi vừa buồn quá. Chỉ vì muốn chăm sóc con mà thành ra thế này khiến bà càng buồn. Chắc đành phải về quê sống một mình tuổi già rồi.
Nghĩ lại thấy thương cho phận của mình. Cậu con trai đưa vợ đến viện hỏi bác sĩ lý do vợ bị ngộ độc bác sĩ mới nói:
- Sao vợ có thai cậu lại cho vợ ăn đồ còn sống.
- Tôi, tôi có cho vợ ăn đồ còn sống đâu.
- Vậy củ khoai lang sống là cái gì?
- Vậy không phải bát canh hầm sao?
- Bát canh hầm đó không có vấn đề gì cả.
- Vậy sao, tôi....
Anh rời khỏi đó trở về nhà anh không thấy mẹ đâu mới vội vã đi tìm. Giữa đêm thấy bà đứng ở bến xe đang co ro ở đó anh liền bật khóc chạy đến ôm chầm lấy mẹ mình nói lời xin lỗi. Từ nay trở đi anh tự hứa với bản thân sẽ quan tâm mẹ hơn, không để cho chuyện như thế còn xảy ra thêm lần nào nữa.