Tôi còn không cảm thấy có lỗi với người vợ của mình. Thậm chí tôi thường xuyên nói những lời khiến vợ tổn thương.
- Qua nhà bạn trai ngủ lại một đêm, lúc đi vệ sinh tôi hét thất thanh khi thấy 2 người "quấn" lấy nhau trên ghế sofa và sự thật khiến tôi tá hỏa
- Lần đầu đưa bạn gái về nhà, tôi chết đứng khi vừa mở cửa đã thấy hai bóng người quấn lấy nhau giữa phòng khách
Trâm là một người phụ nữ giỏi giang, bản lĩnh. Chúng tôi làm chung được hơn 5 năm, có thể nói tình cảm hơi khác biệt so với những đồng nghiệp khác. Cô ấy tâm lý, hài hước lại khôn khéo trong giao tiếp nên được mọi người yêu mến, trong đó có tôi.
Chịu cảnh vợ càm ràm mỗi ngày nên tôi luôn thèm khát có được một người phụ nữ dịu dàng hơn một chút. Vậy là tôi bắt đầu cuộc tình chớp nhoáng với Trâm.
Thời gian ở bên cô ấy, tôi như sống lại thời trai tráng mới biết yêu lần đầu. Trâm không nói nhiều, cô ấy luôn im lặng mỗi khi giận dỗi và luôn nhường nhịn mỗi khi tôi nóng tính. Khi đó tôi còn tự nhủ, giá như mình gặp cô ấy sớm hơn một chút thì mọi chuyện đã khác.
Tôi nghĩ thầm, phụ nữ là phải như thế này, chứ ai như người vợ lắm lời của tôi ở nhà. Lúc đó, tôi chìm đắm trong men say tình ái nên không suy nghĩ gì nhiều.Thậm chí tôi còn không cảm thấy có lỗi với người vợ của mình. Thậm chí tôi thường xuyên nói những lời khiến vợ tổn thương. Và kể từ đó, cô ấy không hề đá động đến những việc tôi làm. Tất nhiên tôi cảm thấy vô cùng vui mừng vì điều đó.
Đã lâu lắm rồi ngôi nhà của tôi mới bình yên, không có tiếng càm ràm như thế này. Tôi vui như mở cờ trong bụng, thoải mái quăng đồ, vứt giày lung tung mà không còn sợ vợ phải cằn nhằn. Thời gian đó, cô ấy giận dỗi mang con về nhà ngoại. Tôi như chú chim được thả tự do, lòng càng vui hơn bội phần.
Tôi không còn đi làm về đúng giờ. Tôi dành thời gian nhiều hơn cho Trâm, cho bạn bè. Nhưng sau một thời gian, tôi bắt đầu cảm thấy không quen với cuộc sống hiện tại. Tôi thường xuyên quên những hồ sơ quan trọng. Căn nhà cũng trở nên bừa bộn, rối tinh rối mù không ai dọn dẹp.
Mỗi lần đi làm về, không ít lần tôi đá trúng thứ này rồi đụng phải thứ kia. Không còn bữa cơm gia đình đầm ấm như trước, tôi cảm thấy vô cùng trống vắng. Ăn cơm ngoài hàng mãi cũng chán, tôi thèm một bữa cơm gia đình đúng nghĩa.
Dạo gần đây, tình cảm của tôi và Trâm có nhiều xung đột. Chúng tôi cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, cô ấy cũng trở nên lắm lời hơn. Cô ấy nói không thể cứ mãi sống với danh phận “tiểu tam” như thế này nên chủ động chia tay. Tôi cũng chẳng còn thiết tha gì nên đồng ý.
Bây giờ tôi mới nhận ra rời xa vợ chẳng có gì tốt đẹp. Không có vợ bên cạnh, tôi dường như mất đi thăng bằng, không biết mục tiêu của mình là gì. Ngày còn vợ, tôi sẽ không quên tập hồ sơ quan trọng vì cô ấy luôn nhắc nhở. Tôi cũng chẳng bao giờ bị đau bao tử vì lúc nào về đến nhà cũng đã có sẵn mâm cơm canh ngon ngọt trên bàn.
Tôi cũng sẽ không mất ngủ vì những cuộc vui chơi thâu đêm. Tôi sẽ không tiêu xài phung phí, mua những món đồ đắt đỏ nhưng vô dụng. Không có vợ bên cạnh, mọi thứ với tôi quá đỗi nặng nề. Quả thật rời xa vòng tay vợ là bão tố. Giờ đây tôi mới nhận ra thì đã muộn.