Đến nhà người yêu chơi đúng một lần, tôi đã tá hỏa bỏ chạy khi chạm mặt người đàn ông đầu tóc rũ rượi trong nhà anh

Tư vấn hôn nhân 21/06/2020 14:52

Tôi hoảng sợ đến mức chân tay luống cuống, suýt ngã cầu thang khi thấy người đàn ông đó.

Bố mẹ ví tôi như "quả bom nổ chậm" vì mãi 30 tuổi mà còn chưa có người yêu. Mẹ tôi cứ than thở đau đầu vì bị mấy bà hàng xóm hỏi hành hỏi tỏi chuyện chồng con của tôi. Nhiều khi tôi bực mình, chỉ muốn tìm ngay cái áo có in dòng chữ: "Chưa có chồng, khi nào có sẽ báo, đừng hỏi thêm" cho khỏi bị làm phiền nữa.

Thú thật, không phải tôi không muốn yêu đương mà vì tôi tìm mãi mà chẳng ưng ý ai cả. Người "hơn" tôi thì họ đã có gia đình rồi. Còn những anh chàng bằng tuổi thì lại có sự nghiệp chẳng mấy tốt đẹp, không bằng tôi. Mà tôi chỉ thích tìm người cao hơn mình "một cái đầu" theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng. Hàng tháng tôi kiếm được gần 100 triệu thì người yêu tôi phải kiếm nhiều hơn số tiền ấy, tôi mới hài lòng.

Cho đến khi gặp H, tôi mới thay đổi suy nghĩ. H có ngoại hình bình thường, cao hơn tôi một tí, sự nghiệp cũng tầm thường. Nhưng anh lại cướp trái tim tôi vì quá hiền lành, quá nhẫn nhịn và là người có trách nhiệm cao với công việc. Tôi có chọc phá, bày trò gì, anh cũng bỏ qua hết. Ban đầu, tôi chỉ định "hành" anh một tí vì anh mới chuyển vào công ty tôi, là người dưới quyền quản lí của tôi. Nhưng dần dần, tôi bắt đầu cảm mến rồi yêu anh lúc nào không hay.

Đến nhà người yêu chơi đúng một lần, tôi đã tá hỏa bỏ chạy khi chạm mặt người đàn ông đầu tóc rũ rượi trong nhà anh - Ảnh 1

Thú thật, tôi không thể tưởng tượng ra cảnh sống trong nhà mà có một người đàn ông tâm thần. (Ảnh minh họa)

Yêu nhau được gần một năm, chúng tôi bắt đầu bàn đến chuyện cưới hỏi. Khi này, anh mới dẫn tôi về nhà chơi. Nhưng vừa đến nhà anh đúng một lần, tôi đã hốt hoảng đến mức bỏ của chạy lấy người.

Hôm ấy, tôi cũng đem theo quà cáp đến tặng bố mẹ anh. Khi tôi đến, mẹ anh đã đi chợ rồi, anh cũng vội vã đi nấu nồi cơm theo căn dặn của mẹ. Còn một mình, tôi đi lòng vòng tham quan trong nhà. Khi đang đi dạo trên lầu, tôi bỗng giật nảy mình khi thấy một người đàn ông đi ngang qua. Nhìn ông ta đầu tóc rũ rượi, tôi càng hoảng loạn hơn nên hét to rồi chạy xuống lầu. Tôi sợ hãi đến mức luống cuống, suýt ngã xuống cầu thang.

Người yêu tôi nghe thấy tiếng hét của tôi nên vội vàng chạy lên. Sau khi dìu tôi ngồi xuống ghế, anh lên lầu khuyên bảo người đàn ông kia. Một lúc sau, anh đi xuống, vẻ mặt áy náy. Anh nói người đàn ông ấy là bố anh, bị tâm thần từ lâu rồi. Mẹ anh thương ông nên không đưa ông vào viện mà chỉ mua thuốc về uống định kì. Mấy hôm nay đột nhiên trở nặng nên mới có những hành động kì quái như thế.

Bị tâm thần, tôi càng nghe càng sợ. Sự việc khiến tôi bối rối vô cùng. Tôi chưa bao giờ từng nghĩ đến hoàn cảnh sống trong nhà mà có một người đàn ông không bình thường. Giờ tôi nên làm gì với cuộc tình này đây? Bỏ thì tôi còn thương anh quá. Mà không bỏ, tôi cũng không thể sống với một người bố chồng như vậy được. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

(Xin giấu tên)

Giận chồng nên tôi bỏ về nhà mẹ đẻ trong đêm, để rồi hôm sau tôi lặng người nhìn quan tài của anh mà chẳng thể thắp nén hương tiễn biệt

Giờ phút này, dù tôi có khóc, có ân hận về những gì mà mình đã làm thì mọi chuyện cũng chẳng cứu vãn được nữa.

TIN MỚI NHẤT