Nổi điên với chồng, tôi tức tốc xách quần áo bỏ đi, nào ngờ 3 ngày sau gặp lại, cảnh tượng phía sau cánh cửa khiến tôi sững sờ

Tâm sự 07/01/2023 15:21

Có lẽ đây là lần tranh cãi nảy lửa nhất, do vậy, tôi chẳng giấu nổi bực tức mà bỏ đi ngay sau đó. Đến 3 ngày sau thì sững sờ.

7 giờ tối mới đi làm về nhà, Tân đã chuẩn bị xong bữa tối và đang đợi tôi về ăn cơm. Nhưng vào nhà tắm thấy hai chậu quần áo bẩn vẫn chưa giặt, tôi lại cảm thấy khó chịu, gằn giọng trách chồng:

- Nay là thứ 7 anh được ở nhà cả ngày mà chậu quần áo bẩn cũng không giặt, sáng đi làm em đã nhắc anh rồi mà giờ nó vẫn nằm đó. Còn nữa, bóng đèn ở ban công hỏng cả tuần nay rồi, sao anh cứ mãi không sửa đi vậy?

Chồng tôi nghe xong cười xòa: “Anh quên mất, tí nữa ăn xong anh sẽ giặt, em yên tâm đi. Ngày mai anh thay đèn ngay”.

Tôi là một người nóng tính, thấy không vui là phải nói ra thật to thì mới nhẹ lòng, thoải mái được. Còn Tân lại là người từ tốn, ôn hòa, hầu như chuyện gì cũng nhượng nhịn tôi nên gia đình mới hòa thuận, êm ấm suốt mấy năm nay.

Hồi đó khi kết hôn, bạn bè xung quanh vẫn thắc mắc, tại sao hai con người tính cách trái ngược như chúng tôi lại đến được với nhau? Thực ra tôi cũng biết bản thân nóng tính, dễ nổi cáu vì những điều nhỏ nhặt nhất nên khi tìm bạn đời để kết hôn, tôi luôn xác định sẽ tìm một người đàn ông dễ tính, bao dung được tính xấu của mình, như vậy tính cách hai người có thể dung hòa được với nhau, chứ hai người cùng “cứng” thì chắc chắn khó bền.

Và rồi tôi cũng tìm được người bạn đời như mong muốn. Đó chính là Tân. Sau khi kết hôn, anh vẫn chiều chuộng, nhường nhịn tôi hết mực nhưng có một điều tôi chưa hài lòng ở chồng đó chính là đồng lương của anh.

Nổi điên với chồng, tôi tức tốc xách quần áo bỏ đi, nào ngờ 3 ngày sau gặp lại, cảnh tượng phía sau cánh cửa khiến tôi sững sờ - Ảnh 1
Ảnh minh họa: Internet

Chúng tôi đã kết hôn mấy năm rồi nhưng anh vẫn đi làm công việc hành chính và chưa một lần được thăng chức, tăng lương cho nên vợ chồng tôi chẳng dư dả gì, tiền nợ mua nhà vẫn chưa trả hết nên mãi chưa muốn sinh con. Nhiều lần khuyên chồng nên cố gắng phấn đấu để thăng tiến hơn nữa trong công việc nhưng dường như anh chỉ nghe rồi để vậy chứ chẳng bắt tay vào thực hiện gì cả. Chồng không có ý chí cầu tiến thế này khiến tôi rất khó chịu, đôi lúc còn thấy anh khá “ngứa mắt”.

Vài ngày trước, người hàng xóm đối diện mua một chiếc ô tô mới trị giá cả tỷ bạc. Nhìn người ta có xe sang để đi, còn mình chạy trên chiếc xe máy cũ rích mà bỗng nhiên lòng tôi trào dâng nỗi bất bình. Giá như chồng tôi cố gắng, chịu khó hơn trong công việc thì có khi chúng tôi cũng trả hết nợ, mua được xe để đi rồi.

Về tới nhà, tôi chẳng còn tâm trạng nào để ăn cơm nữa, lại trách chồng vài câu. Nào mà ngờ, lần này Tân lại nổi cáu với tôi, quát mắng tôi thậm tệ.

- Em là vợ mà suốt ngày chỉ biết chì chiết chồng, anh lo toan mọi việc trong nhà như vậy em còn đòi hỏi cái gì nữa. Công việc muốn thăng tiến cũng phải từ từ, sao lúc nào em cũng lôi chuyện này ra để đay nghiến anh vậy? Em có nghĩ tới cảm giác của anh không?

Sau ngần ấy năm chung sống, luôn là tôi mất bình tĩnh với anh, không ngờ hôm nay anh lại “bật” lại tôi. Tức giận, vợ chồng tôi nổ ra “chiến tranh” và sau đó tôi thu dọn quần áo rời khỏi nhà. Thấy tôi bỏ nhà đi, Tân cũng chẳng giữ tôi lại, đã vậy thì tôi đi cho anh ta vừa lòng. Trong cơn tức giận, tôi cũng chặn hết số điện thoại, mạng xã hội của chồng luôn.

Nổi điên với chồng, tôi tức tốc xách quần áo bỏ đi, nào ngờ 3 ngày sau gặp lại, cảnh tượng phía sau cánh cửa khiến tôi sững sờ - Ảnh 2
Ảnh minh họa: Internet

Tôi tới nhà một người bạn thân, khóc lóc, kể lể về những bất bình trong lòng. Cô ấy không an ủi thì thôi còn mắng tôi dại dột, có phúc mà không biết hưởng. Tới ngày thứ 3, sau khi được bạn thân “giáo huấn”, thúc ép, tôi đành kéo vali về nhà.

Vì không muốn vào cửa đã đụng mặt chồng, tôi về nhà lúc 3 giờ chiều. Tôi đẩy cửa vào theo bản năng mà quên mất giờ này không có ai ở nhà, nhưng cửa lại không hề khóa mà bị một thùng các tông chặn lại. “Sao chồng lại bất cẩn như vậy chứ? Nhỡ có trộm thì sao”, tôi không khỏi than thở.

Khi vào nhà, tôi nhìn thấy một mảnh giấy nhắn chồng để lại trên bàn:

- Hôm đó sau khi em rời đi anh đã rất hối hận. Sau khi em đi, anh gọi điện cho em không được, nhắn tin em cũng không trả lời, anh thật sự rất lo lắng. Tất cả là lỗi của anh, là anh không tốt. Em đừng giận nữa được không?

Em đi quên mang chìa khóa, anh không biết khi nào em về nên mới dùng thùng các tông chặn cửa lại, sợ rằng khóa cửa em sẽ không vào được nhà. Nếu em đói, có món cháo hạt sen em yêu thích ở trong tủ ấy, anh nấu sẵn rồi, em chỉ việc hâm nóng lại là được thôi.

Em à, anh cũng muốn nói với em rằng, đừng lấy tiêu chuẩn của người khác ra để hành hạ, áp đặt cho mình được không? Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cứ vui vẻ tận hưởng những gì mình đang có được không em?

Đọc xong giấy nhắn của chồng, tôi sững sờ hồi lâu rồi bất giác không cầm được nước mắt. Sau khi kết hôn anh luôn chăm chút cho tôi từng li từng tí một, việc nhà anh làm hết, cơm tôi chẳng nấu được mấy bữa vậy mà tôi còn chê trách anh đủ đường. Tôi thật tệ quá mà. Tôi gạt đi nước mắt rồi đi chợ, tôi sẽ nấu một bữa thật ngon để xin lỗi chồng.

Đêm tân hôn, xót xa cho đứa con đứt ruột đẻ ra, tôi sững sờ khi nhận được món quà đáng giá

Thương con riêng trong ngày tân hôn mà tôi khóc không thành tiếng nhưng rồi bàn tay ấy bỗng đặt lại gần...

TIN MỚI NHẤT

6 năm lấy nhau chồng không cho vợ về quê chồng và sự thật đau đớn Tôi và chồng lấy nhau nhưng không được lòng gia đình bên chồng. Ngày trước cha mẹ chồng tôi chê tôi lớn hơn chồng 2 tuổi thì không xứng. Mẹ chồng tôi lại có tiếng khó tính, tôi nghe chồng tôi kể hai chị dâu của anh khổ sở đủ đường với bà. Nhưng chồng tôi thì một mực lấy tôi. Sau đó thì tôi nghe chồng mình nói ông bà không thích tôi về quê, hai người chỉ muốn nhìn cháu và con trai. Tôi nghe vậy cũng buồn lắm. Tính ra tôi cũng xinh xắn, kiếm tiền được, sinh hẳn hai đứa cháu kháu khỉnh. Ông bà cũng chưa từng chung sống với tôi thì làm sao biết tính tôi có tốt hay không? Nhưng dù sao thì cũng là cha mẹ của chồng mình, tôi không thể trách móc mãi. Cho đến nay đã 6 năm, chỉ đúng một lần về quê trước khi cưới, sau đó tôi không hề đặt chân về quê chồng. Dù tôi và chồng đều là dân tỉnh lên Sài Gòn sống nhưng tôi chưa từng phải chịu cảnh ăn Tết nhà chồng. Cứ lễ Tết là chồng tôi lại dẫn con về quê nội, tôi thảnh thơi về quê ngoại. Vài lần tôi nghĩ dù sao mình cũng là phận dâu con nên nói chồng để tôi về thăm cha mẹ chồng. Nhưng chồng tôi khăng khăng từ chối, anh dịu giọng nói không muốn tôi chịu ấm ức, cứ để anh lo là được. Tôi nghe thế mà yên tâm, thấy càng thương chồng hơn. Tôi nào ngờ, người chồng hiền lành của mình lại giấu giếm một bí mật đáng khinh suốt 7 năm chung sống với tôi. Cách đây khoảng 3 tháng, mẹ chồng của tôi nhập viện vì tai biến. Chồng tôi xin nghỉ làm về chăm nom mẹ. Vài ngày sau thì tôi nghe tin mẹ chồng qua đời. Tôi vội vàng bắt xe về quê chồng ngay mà chưa kịp báo với chồng. Qua 3 ngày làm đám tang cho mẹ chồng thì tối hôm đó tôi phát hiện chồng mình lén lút đi ra khỏi nhà từ cổng sau. Tôi linh tính có điều lạ nên bèn đi theo sau anh. Tôi thấy chồng mình đi vào một căn nhà nhỏ, trước sân có một người phụ nữ chống nạn đứng đợi anh - Ảnh minh họa: Internet Tôi thấy chồng mình đi vào một căn nhà nhỏ, trước sân có một người phụ nữ chống nạn đứng đợi anh. Anh đi đến một tay ôm, một tay nắm tay đưa cô ta vào nhà. Tôi đứng ở ngoài nhìn qua ô cửa sổ thì thấy hai người chẳng khác gì cặp tình nhân lâu ngày gặp lại. Không chỉ ôm ấp, họ còn hôn nhau, nói chuyện vui vẻ. Tôi chưa bao giờ thấy chồng mình dịu dàng như thế. Rồi tôi thấy chồng đưa cho cô ta một phong bì, chắc là có tiền trong đó. Đêm đó, sau khi bị tôi truy hỏi không có đường lui thì chồng tôi cũng thú nhận. Người phụ nữ kia là người yêu cũ của chồng tôi. Cả hai từng yêu nhau sâu đậm cho đến khi cô ta bị tai nạn phải cắt mất một chân. Chính điều này khiến cha mẹ chồng tôi không cho phép họ lấy nhau. Sau đó anh bỏ vào Sài Gòn thì gặp được tôi. Anh thú nhận mình vẫn còn tình cảm với tình cũ. Anh tìm cách nói với cha mẹ chồng để tôi không phải về quê anh dịp lễ Tết. Nhưng không phải vì thương tôi, mà là vì anh tìm cơ hội để về thăm người cũ. Anh không chỉ qua lại với cô ta mà còn đưa tiền trợ cấp hàng tháng. Anh cầu xin tôi tha thứ cho anh, người phụ nữ kia rất đáng thương. Cô ta không có gia đình, chân lại tật nguyền, anh chỉ xin tôi cho phép anh phụ giúp cô ta tiền bạc. Anh thề sẽ không bao giờ gặp lại người yêu cũ nữa. Nghe chồng thú tội tới đây thôi mà tôi như chết lặng. Hóa ra suốt 7 năm nay tôi chung sống với người chồng ngoại tình mà không hay biết. Chỉ vì tin những lời ngọt ngào anh nói mà tôi bị lừa dối trắng trợn. Giờ anh còn ra điều kiện phải để anh nuôi cô ta à? Tôi thật sự không thể chịu nổi. Nhưng với dáng vẻ khổ sở của chồng vì cô ta, liệu khi biết tôi không đồng ý thì anh có bỏ vợ con theo bồ không? Vậy tôi phải làm gì đây?

Tâm sự Eva 2 giờ 37 phút trước