Thấy mẹ chưa nấu cơm khi về đến nhà mẹ, tôi nhận câu nói bất ngờ khiến bản thân đau lòng
- Mẹ chồng đến ở tạm nhà chúng tôi 3 tháng, sau khi bà đi, tôi vào dọn phòng và mở tủ quần áo thấy đồ vật này tôi liền bật khóc nức nở
- Bố chồng tắm cho con dâu 3 năm, mẹ vợ tức giận đến nhà để chất vấn nhưng khi nhìn thấy sự thật bà đã rơi nước mắt
Mới đây, trên trang Sohu của Trung Quốc đã chia sẻ một câu chuyện gia đình về sự thiếu công bằng giữa các thành viên mà cụ thể ở đây là con trai và con gái.
Châu, 35 tuổi, đã không về nhà mẹ đã nửa năm nay. Lần này khi con nghỉ học, cô đã sắp xếp thời gian để cùng chồng và con trở về nhà mẹ.
Tuy nhiên, chồng của bà lại khuyên cô không nên về quá sớm, tốt nhất là đến giờ ăn tối mới về và không nên tiêu quá nhiều tiền khi đi mua sắm, tốt nhất là không quá 400 nhân dân tệ (khoảng 1,3 triệu).
Cô cảm thấy chồng mình keo kiệt và lười biếng, cô muốn về nhà mẹ sớm để có thể ở bên người thân. Nhưng khi đến nhà mẹ, cô mới hiểu lý do tại sao chồng mình lại như vậy.
Trong kỳ nghỉ lễ 1/5 này, đáng lẽ tôi sẽ đưa các con đi du lịch, hai ngày sau sẽ về nhà ngoại. Nhưng vì không đặt được khách sạn nên tôi đã thay đổi kế hoạch và trở về nhà mẹ trước. Để về sớm, tôi đã sắp xếp đồ đạc trước một ngày và dậy sớm lúc 6 giờ sáng để chuẩn bị lái xe về.
Tuy nhiên, chồng tôi lại lần lượt kéo dài thời gian, đến tận 8 giờ sáng mới từ nhà ra đường. Theo quãng đường thông thường, chúng tôi sẽ đến nhà mẹ lúc khoảng 11 giờ trưa. Nhưng trong ngày đó, vì đường bị kẹt nên chúng tôi bị chậm trễ rất nhiều thời gian.
Tôi rất lo lắng và không biết chúng tôi sẽ đến nhà mẹ lúc nào. Nhưng chồng tôi lại bình tĩnh và an ủi không cần lo lắng , anh nghĩ việc đến muộn cũng không sao, bởi vì sẽ không phải đi mua đồ và nấu ăn.
Tôi biết chồng nói như vậy là để an ủi tôi. Sau khi em trai lập gia đình, bố mẹ và em trai cùng vợ sống chung với nhau, mỗi khi chúng tôi trở về, mẹ luôn nói với chúng tôi rằng: “Mẹ không biết các con thích ăn gì, muốn ăn gì thì tự đi mua và nấu cho mình”. Tôi phải chăm sóc con và không có thời gian để nấu ăn.
Vì vậy, mỗi khi trở về nhà mẹ, tôi sẽ mua thực phẩm trước. Vì chồng giỏi nấu ăn nên tôi phụ trách rửa rau củ. Đôi khi, em dâu tôi gọi điện cho tôi để yêu cầu mua thêm món ăn mà cô ấy thích.
Em dâu tôi thích ăn thịt cừu và tôm hùm nhỏ, bố tôi thích ăn bò sốt cà, mỗi lần đi mua thực phẩm đều cần phải chi tiêu khá nhiều tiền và nấu ăn cũng mất nhiều thời gian. Chồng tôi đôi khi than phiền rằng khi đi cùng tôi về nhà mẹ, dù chúng ta là khách nhưng mỗi lần trở về lại cảm thấy như người giúp việc.
Tôi cảm thấy rằng chúng ta là một gia đình, ai mua thực phẩm và nấu ăn, ai chi tiêu tiền cũng không quan trọng. Chỉ có thể an ủi anh ấy đừng nghĩ quá nhiều. Nếu ba mẹ quá cách biệt với chúng ta, chỉ coi chúng ta như khách, thì họ không thể coi chúng ta là một gia đình thực sự, đó là lý do tại sao họ để chúng ta làm việc.
Sau khi về đến nhà, tôi cầm trái cây và sữa vào trong nhà, đặt xuống đồ và ôm cháu trai đi đến nhà bếp, hỏi mẹ tôi đã nấu gì ngon chưa? Mẹ tôi nói: “Con trai đã trở về rồi đấy, mẹ vừa mới hấp cơm, con nhanh chóng rửa tay vào bếp nấu ăn đi, em trai và em dâu của con đói lắm rồi”.
Lúc đấy tôi cứ đứng im, không phải ở nhà đã nấu ăn sẵn chờ chúng tôi về sao? Sao lại chưa nấu ăn? Mẹ tôi nói rằng họ chưa mua thực phẩm và không biết mua gì để ăn, cho nên mới chờ đến khi chúng tôi về nhà rồi mới nấu ăn.
Chồng tôi cười: "Mẹ, cả nhà tự nấu ăn cho mình đi, con đã no rồi trên đường về và con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi chút trên ghế sofa được không?”
Mẹ tôi hỏi tôi liệu chúng tôi có ăn gì trên đường không? Tôi gật đầu, bố tôi tức giận: "Các con ăn gì trên đường mà không mua thêm đồ ăn để mang về cho chúng tta ăn, cả nhà đói bụng đợi chờ các con mà".
Tôi cảm thấy đau lòng và nói: “Mẹ cơm nước đã dọn sẵn, đang đợi hai con ở nhà, làm sao con biết mẹ không nấu mà đợi tụi con về mới nấu. Hai đứa con đã ăn hết rồi, muốn nấu gì thì nấu, chỉ cần không cần cân nhắc khẩu vị của cả nhà ba người chúng con là được”.
Ba mẹ tôi lạnh nhạt và đi vào bếp nấu ăn. Sau khi ăn xong, em dâu đã lâu rồi không đi mua sắm, đồ của cháu trai cũng đã nhỏ hơn, nên cô đã yêu cầu tôi cùng đi mua sắm, mua quần áo và giày cho cháu trai.
Trong điện thoại của tôi không có nhiều tiền, vì vậy tôi đã nói chồng chuyển tiền. Anh ấy đã chuyển cho tôi 400 tệ (hơn 1,3 triệu) và yêu cầu tôi không vượt quá số tiền này khi chi tiêu hôm nay.
Tôi tính toán và nhận ra rằng 400 tệ không đủ để chi tiêu. Quần áo và giày cho cháu trai của tôi tốn khoảng 200 tệ (khoảng 678.000 đồng) và em dâu cũng muốn mua quần áo và giày. Tối nay, em dâu muốn đi ăn tối, chúng tôi cùng đi, nhưng ít nhất cũng phải 300 tệ (hơn 1 triệu)
Tôi yêu cầu anh chuyển thêm tiền , nhưng lần này chồng bắt tôi phải nghe theo và chỉ chi tiêu 400 tệ
Tôi biết rằng bữa trưa mẹ tôi không nấu cơm khiến anh ấy không vui vẻ. Tôi không muốn cãi nhau với chồng, vì vậy đã đồng ý chỉ chi tiêu 400 tệ. Vì chúng tôi sẽ đi ăn tối tối nay nên tôi lo rằng 400 tệ sẽ không đủ. Vì thế khi em dâu tôi mời đi mua sắm vào chiều nay, tôi từ chối.
Tôi để em dâu đi mua sắm một mình và tôi có thể giúp đỡ chăm sóc cháu trai. Tuy nhiên, em dâu tôi nói: “Nếu bạn không đi, tôi cũng không đi”.
Chiều nay, chúng tôi đi dạo trong công viên gần đó và ăn một bữa lẩu tốn hết 378 tệ (hơn 1,2 triệu).
Khi em dâu đang ăn, cô ấy hỏi tôi liệu anh chị có muốn đi du lịch vào ngày mai không? Cô ấy muốn đi đến bãi biển và chúng tôi không có kế hoạch gì vào ngày mai, vì vậy tôi nói: “Chúng ta có thể đi cùng nhau, chia sẻ chi phí đi lại, tiền xăng, và còn có thể tiết kiệm một khoản tiền. Chúng ta có thể chia sẻ chi phí hay đóng tiền vào một khoản tiền chung”.
Em dâu tôi nghe xong câu của tôi, ngay lập tức trở nên rất tức giận: “Ồ, vậy thì chúng ta không đi, bọn em không có tiền”.
Lúc đó, tôi cảm thấy thái độ của em dâu hơi kỳ lạ. Cô ấy đề xuất đi du lịch, nhưng lại không đi. Chồng tôi nói: “Không đi cũng tốt, chúng tôi cũng không có tiền. Nếu không đi, chúng tôi có thể tiết kiệm được tiền cho chuyến du lịch”.
Sau khi ăn xong, em dâu tôi chuẩn bị đưa chúng tôi đi mua sắm, nhưng chồng tôi đã mệt và muốn nghỉ ngơi sớm, không muốn đi. Tôi không có nhiều tiền, nhưng em dâu thích một chiếc áo và mỹ phẩm, muốn tôi chi tiền để mua, nhưng tôi không có tiền, chỉ có thể tìm cớ để không mua.
Kết quả, sau nửa tiếng đi mua sắm, chúng tôi quay về. Em dâu tôi nói: “Nếu biết chị không mua gì cả, tôi sẽ không đưa chị đi mua sắm”.
Khi chúng tôi quay lại nhà, bố mẹ thấy chúng tôi không mua gì, trông rất không hài lòng. Cha tôi còn hỏi, tôi đi ra ngoài mua sắm, tại sao không mua vài món đồ chơi cho cháu trai của chúng tôi?
Tôi cúi đầu và không nói gì. Trước khi đi ngủ, chồng tôi nói: “Trước đây, dù bạn chi tiêu bao nhiêu tiền, tôi đều không quan tâm và không giận. Nhưng mỗi lần chúng ta trở về, không phải là đi mua đồ ăn hay chi tiêu, thì là họ đã mua gì cho con cái chúng ta trong những năm qua? Lần này họ đã biết chúng ta trở về, cũng biết đường đông xe, nhưng vẫn đợi chúng ta nấu cơm, có nên cách đối xử với khách như vậy không?”
Tôi biết chồng tôi nói đúng, chỉ có thể giữ im lặng. Sáng hôm sau, mẹ tôi yêu cầu tôi đi mua đồ ăn sáng, nhưng tôi chỉ nấu cháo ở nhà. Sau khi ăn sáng, mẹ tôi yêu cầu tôi đi siêu thị mua đồ, nhưng tôi không đồng ý.
Lúc 10 giờ sáng, chồng tôi nói dối rằng có việc phải đi về, tôi nghĩ bố mẹ sẽ cố giữ tôi lại, nhưng bố tôi nói vội: "Nếu có việc gì thì hãy về ngay, đừng làm mất thời gian nữa”.
Mẹ tôi ôm tôi một cái, nhắc tôi lái xe chậm trên đường và không có lời nào để giữ lại tôi, khiến tôi rất thất vọng. Trên đường về, tôi nhớ lại kỷ niệm trở về nhà mẹ trong những năm qua, có vẻ như mỗi khi trở về, tôi đều phải tiêu tiền, mua thức ăn, nấu ăn, rửa bát, quét nhà, chăm sóc con cái.
Bố mẹ cho rằng tôi là bác nên việc mua quà cho cháu trai là cần thiết và tôi là con gái của họ, nên tiêu tiền khi trở về nhà cũng là cần thiết.
Nhưng họ đã quan tâm đến tôi có mệt không? Họ đã quan tâm đến con tôi và đã mua quà gì cho con tôi chưa?
Nếu không phải vì chồng tôi làm như vậy, tôi sẽ không biết rằng bố mẹ chào đón tôi trở về nhà là vì chỉ muốn tiêu tiền của mình.
Vào đêm tôi trở về nhà, em trai tôi cùng gia đình đi ăn thịt nướng. Tôi nhớ lại mỗi khi trở về nhà mẹ, tôi luôn phải chi tiền cho đồ ăn. Nếu tôi không chi tiền, thì không có đồ ăn. Tôi cảm thấy rất không thoải mái.
Tuy nhiên, tôi cũng hiểu được, em trai của tôi đã lập gia đình và bố mẹ tôi sống vì em trai của tôi. Đó là lựa chọn của họ. Tôi không mong muốn họ đối xử công bằng với tôi, cũng không mong muốn họ đối xử tốt với tôi.
Tôi chỉ cần làm những gì là phù hợp với tư cách của một con gái. Tất nhiên, tôi cũng sẽ cân nhắc khả năng của mình và không còn làm ngốc như trước đây nữa.