Chị muốn ngoại tình, muốn có chút yêu thương để còn có thể tiếp tục sống với chồng con. Ít ra chị vẫn giữ được cái danh phận làm vợ để ba mẹ chị ở quê không bị mang tiếng có con gái bị chồng bỏ.
- Ngày tôi thoát khỏi nghèo khó vợ tôi đưa đơn ly hôn, vì biết được tôi vụng trộm với nhân tình, ánh mắt vợ nhìn khiến tôi ám ảnh
- Gặp chồng lần cuối trước ngày ly hôn, tỉnh dậy tôi gào khóc không thành lời bởi thứ anh cho tôi xem
Chị là khách quen ở shop quần áo của tôi. Tôi và chị cũng không đơn thuần là mối quan hệ người mua kẻ bán, tôi biết chị từ dạo chị mới về đây làm dâu. Cũng đã 5 6 năm dài rồi, từ lạ mà thành quen, tôi với chị thân thiết nhau lúc nào không hay. Lần đầu tôi gặp chị là lúc chị đến tiệm tôi, lơ ngơ đứng chọn đồ cho chồng. Cứ vài tháng là chị lại ra chọn đồ cho chồng. Năm này qua tháng lại, có thay đổi là chị chọn thêm đồ cho con. Nhưng lúc nào cũng chỉ mình chị đi mua đồ, và cũng chỉ là mua cho chồng con hay người nhà chồng. Có chăng một lần, là tôi tặng chị chiếc váy, chị chối mãi mới chịu nhận. Sang hôm sau chị lại bảo không dám nhận quà tôi tặng nữa, chị nói chồng chị ghen, nghi ngờ là quà của nhân tình…
Một hôm, tôi lại thấy chị đến shop. Vừa thấy là tôi lấy mấy bộ đồ hợp ý chồng chị ngay. Nhưng chị xua tay, cứ đi lòng vòng xem đồ. Tôi thấy lạ, bèn hỏi đồ tôi chọn không hợp ý chị sao? Chị cũng không nói gì, miệng cứ tủm tỉm cười, tay lại vân vê quần áo. Những bộ quần áo chị xem xét lại không hề giống với phong cách của chồng chị đó giờ. Tôi thắc mắc nhưng lại chưa muốn hỏi chị, cứ để chị thoải mái chọn đồ. Một hồi sau thì chị lựa được một cái áo khoác da dành cho nam. Chị rạng rỡ hỏi tôi
- Em thấy cái này hợp với người khoảng 30 tuổi không? Da hơi ngâm, cao khoảng 1m7. Hợp không hả em?
Tôi gật gật đầu, rồi lại hỏi, chị mua cho em mình à? Chị chợt khựng lại rồi cũng cười trừ nhìn tôi. Tôi không hỏi thêm, dù lòng tôi đã có chút dự cảm không lành. Quan hệ của chị và tôi dù thân thiết, có thể kể cùng nhau nhiều điều. Nhưng tôi luôn tôn trọng chị, luôn để chị tự nói hết lòng mình.
Sau ngày hôm đó, lại có một vị khách nam tầm 30 tuổi đến shop của tôi, nằng nặc đòi gặp tôi. Lúc đó tôi đang ở trong kho kiểm đồ, nghe nhân viên gọi tôi cũng chạy ra xem. Người đàn ông đó cười hiền hỏi tên tôi rồi bảo là người quen của chị. Anh hỏi tôi do biết chị và tôi thân với nhau. Mà anh lại muốn mua quần áo tặng chị dịp sinh nhật nên muốn hỏi ý tôi. Tôi chợt giật mình, lại nhớ đến miêu tả của chị khi mua chiếc áo khoác da nam ngày trước. Người đàn ông trước mắt tôi chẳng khác gì…
Tôi vẫn còn nhớ ánh mắt của người đàn ông đó khi chọn đồ cho chị. Cái vẻ trân trọng và yêu thương của người đàn ông khi chọn đồ cho người mình yêu, chẳng lầm được. Lòng tôi tự dưng lại bồn chồn đến lạ. Tôi làm sao không biết gia đình chồng của chị hà khắc thế nào, sao không hiểu chồng chị gia trưởng và khó khăn với chị ra sao. Chị cam chịu nhìn chồng ngoại tình bao năm. Sống với chồng, một mình nơi đất khách quê người, lại không được chồng yêu thương, chị có ngày nào được hạnh phúc? Giờ đây, nếu chị lại đem lòng yêu người đàn ông khác thì sẽ thế nào đây? Tôi lại cố nghĩ, chắc là tôi nghĩ quá nhiều rồi…
Nhưng dù tôi có thuyết phục mình thế nào thì cũng không thể tránh nổi khoảnh khắc nhìn dáng vẻ đau lòng của chị sau đó. Chị nói với tôi, chị muốn ngoại tình, chị yêu người đàn ông đó. Tôi hỏi chị, chị biết nếu chồng phát hiện chị sẽ đau khổ nhường nào không? Chị cứ lắc đầu nguầy nguậy, câu nói của chị sau đó cứ ám ảnh tôi mải miết:
- Chị không muốn nghĩ. Nhưng nếu chị kết thúc với anh ấy, chị thấy mình như không sống nổi em ơi. Chị chết mất, chị không sống nổi…
Nói rồi tôi thấy chị khóc, như nước mắt bao năm dài đè nghẹn giờ lại tuôn trào không thôi. Chị nói với tôi, chị không đủ sức rời bỏ nhà chồng. Làm sao một người vợ không nghề nghiệp như chị kiếm được tiền nuôi con? Cha mẹ chị già cả ở quê bệnh tật, không có tiền của nhà chồng thì biết làm sao? Chị muốn ngoại tình, muốn có chút yêu thương để còn có thể tiếp tục sống với chồng con. Ít ra chị vẫn giữ được cái danh phận làm vợ để ba mẹ chị ở quê không bị mang tiếng có con gái bị chồng bỏ. Ít ra con chị không phải sống cảnh cha mẹ chia ly…
Giây phút đó, tôi nào còn có thể nói những câu như thiên hạ thường bảo nhau, đàn bà phải mạnh mẽ, phải buông bỏ để hạnh phúc, hay bao khuôn khổ nhân phẩm đàn bà thế này hay thế kia. Đến một lúc, những lời lý lẽ khô khan ấy cũng sẽ phải chịu thua trước chút ít hạnh phúc của người đàn bà bất hạnh này. Kiếp đàn bà sống mòn sống mỏi, đến mức khi chỉ vừa thấy một chút ánh sáng trong cuộc đời tăm tối mà bất chấp hết thảy nắm lấy cho bằng được...
Tôi chưa khi nào ủng hộ ngoại tình, càng không khuyến khích ai ngoại tình. Nhưng cùng là phận đàn bà, tôi muốn im lìm mà thấu hiểu, đồng cảm cùng chị. Tôi thương cho kiếp đàn bà lựa lầm chọn sai nơi giao gửi hạnh phúc, để rồi chẳng còn con đường nào quay lại. Tôi chỉ có thể nắm lấy tay chị, vỗ nhẹ bờ vai đang run lên không dứt của chị. Như nói với chị rằng, vậy thì cứ làm điều gì chị thấy mình hạnh phúc thêm đôi chút. Mặc kệ tương lai đi, mặc kệ hết thảy đạo nghĩa ở đời đi. Nếu chỉ có ngoại tình mới khiến chị có thể tiếp tục sống, vậy thì phải sống.
Người đời có thể lên án đàn bà ngoại tình, đầy đọa họ bằng những ngôn từ tàn nhẫn. Nhưng chẳng mấy ai có thể biết dáng vẻ đáng thương nhất của đàn bà chính là khi muốn ngoại tình, lại là ngoại tình chỉ để tiếp tục sống. Tháng ngày một mình lo toan từng chiếc áo, cái quần cho chồng, mà đến một chút yêu thương cũng không có. Tâm cạn kiệt đến nhường nào để sống tạm sống bợ suốt bao năm dài không chút oán than. Vậy thì thà cứ để họ có chút yêu đương xa xỉ mà sống tiếp, còn hơn là chết dần chết mòn trong cuộc hôn nhân không lối thoát.
Tôi không nói đàn bà cứ ngoại tình là đúng đắn. Ngoại tình mà, sai rành rành chẳng thể thứ tha. Và bản thân họ cũng biết họ đã sai thế nào. Nhưng điều họ muốn, chỉ là tìm một chút yêu thương để mà sống tiếp những tháng ngày hao gầy, liệu có quá đáng không? Nếu đã mòn mỏi, thì hãy làm điều mình muốn, lựa chọn một lẽ vui cho riêng mình thôi cũng được…