Sau nhiều ngày thấy anh úp mở, tôi rình theo dõi thì bàng hoàng khi biết lí do chồng không chịu sinh con. Và điều gì đến rồi cũng sẽ đến.
- Trước khi nhắm mắt xuôi tay, mẹ chồng gọi vào đưa cho tôi số tiền 3 tỷ, nhưng khi nghe hết lời dặn dò, tôi nghẹn lời đau thấu tim gan
- Lao vào tận nhà nhân tình tìm cách đánh ghen, đợi chồng đi hẳn, tôi bấm chuông liên hồi nhưng vừa thấy mặt người đàn bà mở cửa, tôi sững sờ nói không ra hơi
Vừa tốt nghiệp ra trường thì tôi lấy chồng. Bạn bè tôi cứ nói sao tôi vội vàng bỏ cuộc chơi, tôi còn quá trẻ. Nhưng lúc đó tôi và chồng đã quen nhau 4 năm, bố mẹ hai bên mong muốn chúng tôi kết hôn.
Sau 3 năm lấy nhau thì chúng tôi có một con gái đáng yêu. Tôi làm kế toán, chồng tôi là nhân viên kinh doanh. So với tôi thì chồng thường phải đi công tác nhiều hơn. Nhưng tôi rất tin tưởng chồng, anh luôn yêu thương, chăm lo cho vợ con.
Tôi muốn sinh thêm con, một phần vì ông bà hai bên ngóng trông, mà tôi cũng muốn nhà cửa đông vui hơn. Điều kiện gia đình tôi lúc đó khá hơn trước nhiều, dư dả để nuôi thêm một đứa con nữa. Nhưng chồng tôi vẫn cứ làm lơ, tôi không hiểu lý do là gì.
Chỉ khi biết chồng ngoại tình tôi mới hiểu vì sao anh ậm ừ chuyện sinh một đứa con nữa với tôi. Khi tận mắt chứng kiến chồng phản bội mình, tôi mới vỡ òa ngỡ ngàng. Thay vì cảm thấy có lỗi, sợ tôi bỏ chồng thì anh lại đứng chắn trước nhân tình. Anh ta nói cô ta đang mang thai con trai của anh. Một cú đánh thẳng vào tim, tôi suy sụp.
Những ngày tháng đó, mỗi khi phải đối mặt với đôi mắt ngơ ngác của con khi hỏi “Bố đâu rồi mẹ?”, tôi không cầm lòng được. Nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định ly hôn chồng. Vì anh ta thật sự đã không coi mẹ con tôi ra gì, gói ghém hết đồ đạc đi theo nhân tình. Sau đó, tôi báo với bố mẹ nhưng không nói với họ về việc chồng ngoại tình. Nếu ông bà biết con gái mình bị chồng phản bội, cháu gái của họ bị bố bỏ rơi, thì họ sẽ đau lòng biết bao. Và tận đáy lòng, tôi thấy có lỗi với bố mẹ, vì đã không thể ráng giữ hôn nhân hạnh phúc để hai người tuổi già yên lòng.
Nghe tôi đòi ly hôn chồng với lý do sống không hợp, bố mẹ tôi giận lắm. Họ nói tôi sống không có trách nhiệm, nông nổi không suy nghĩ cho con. Họ không muốn nghe tôi nói, bắt tôi phải hủy đơn ly hôn. Tôi không nói được lời nào, ly hôn thì ly hôn, dù sao cũng không cần nói ra một lý do đau lòng.
Ngày phiên tòa ly hôn kết thúc, tôi gọi về cho nhà, tôi nói: “Mẹ ơi, hôm nay con ly hôn chồng rồi”. Đầu dây bên kia là giọng nghẹn ngào của mẹ: “Sáng nay ba mẹ mới biết chuyện của chồng con. Con bé này, sao không chịu nói ra?”.
Đứng một mình ở bên ngoài sảnh tòa ly hôn, tôi bỗng muốn khóc, sau rất nhiều ngày không thể rơi nước mắt. Tôi đã nghĩ thật may vì chẳng phải giấu bố mẹ nữa. Nhưng cũng đau lòng quá, vì những tổn thương của tôi cũng sẽ là nỗi đau của cha mẹ, thậm chí là nhân lên nhiều lần. Qua một hồi lâu tôi mới đứng dậy trở về nhà, còn rất nhiều việc ở nhà đang đợi tôi thu xếp.
Khi tôi đi từ dưới nhà lên lầu, tôi bất ngờ thấy một người đàn ông đứng đợi trước cửa nhà tôi. Có lẽ người đó đã đợi rất lâu, đôi mắt vẫn hướng về lối tôi đi về. Tôi đi từng bước lên cầu thang, mắt bắt đầu đỏ hoe không thể kiểm soát.
Tôi thấy bố đang đứng nhìn tôi. Sao hôm nay tôi lại thấy ông như già đi thật nhiều. Tôi chẳng thể nói được lời nào, nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Thành trì tôi kiên trì giữ lấy suốt mấy tháng qua bỗng chốc đổ vỡ, những uất ức, tủi hổ, đau lòng như tuôn trào cùng lúc. Bố giữ lấy vai tôi, bàn tay chai sần của ông vỗ lưng tôi như thuở còn bé. Tôi nghe ông nói:
“Về nhà với bố mẹ, chúng ta có nhau”.
Ngày hôm đó, một tay tôi ôm con gái, một tay tôi được bố nắm lấy. Tôi như thấy mình bé lại, trở về những ngày được ông dắt đi học. Và có lẽ bây giờ với ông tôi vẫn bé nhỏ như vậy. Chỉ khác là tóc bố tôi đã bạc đi nhiều rồi. Đây là người đàn ông đã khóc khi đưa tôi theo chồng, cũng là người đàn ông ầng ậng nước mắt dắt tôi và con gái về nhà.