Nghẹn lòng số phận bất hạnh của nữ sinh không cha, chăm mẹ tật nguyền sau tai nạn: “Em sợ mẹ phải cưa chân”

Góc nhân ái 03/06/2019 17:44

Thạch sinh ra là đứa trẻ không cha. Mới 13 tuổi nhưng em đã phải vất vả chăm sóc người mẹ tật nguyền sau vụ tai nạn giao thông trong cảnh khốn khó cùng nỗi lo thất học giữa chừng.

Số phận bất hạnh của mẹ con người phụ nữ lỡ thì

Nghỉ hè, khi những đứa trẻ cùng lứa tuổi được vui chơi sau khi kết thúc một năm học thì em Hồ Thị Thạch (13 tuổi, ngụ khối Tân Hương, phường Quỳnh Thiện, thị xã Hoàng Mai, tỉnh Nghệ An) lại vất vả với những công việc không tên để trang trải cuộc sống qua ngày cho hai mẹ con. Ngày hai buổi, Thạch ra đồng hái rau má, mò cua, bắt ốc, nhặt phế liệu. Đó là những công việc mà một đứa trẻ mới 13 tuổi có thể làm để trở thành chỗ dựa cho người mẹ tật nguyền sau vụ tai nạn giao thông.

Nghẹn lòng số phận bất hạnh của nữ sinh không cha, chăm mẹ tật nguyền sau tai nạn: “Em sợ mẹ phải cưa chân” - Ảnh 1
Em Thạch bên mẹ - Ảnh: Mai Mai

Tới bữa, Thạch lại toan chạy về nhà để chuẩn bị bữa cơm cho hai mẹ con, dọn dẹp nhà cửa. Tất bật với công việc nhưng tối đến, em cũng không được yên giấc, luôn sống trong lo lắng mỗi lần nhìn thấy mẹ gồng mình chống chọi với những cơn đau liên tiếp hành hạ.

Vén chiếc quần lên quá gối để lộ hàng chục vết sẹo lồi lõm, rỉ mủ, bà Hồ Thị Thúy (50 tuổi, mẹ của Thạch) thở dài chia sẻ, duyên phận run rủi khiến bà thành gái quá lứa lỡ thì. Mãi đến năm 36 tuổi, dù không lấy chồng nhưng bà quyết định “xin” một đứa con để có cơ hội được làm mẹ.

Nghẹn lòng số phận bất hạnh của nữ sinh không cha, chăm mẹ tật nguyền sau tai nạn: “Em sợ mẹ phải cưa chân” - Ảnh 2
Chân trái của bà Thúy dập nát, không còn khả năng đi lại sau vụ tai nạn giao thông - Ảnh: Mai Mai

Bé Thạch ra đời trong hoàn cảnh đó, không có cha, mang họ mẹ. Hai mẹ con sau đó được ông bà ngoại cho mảnh đất nhỏ, dựng căn nhà 2 gian, sống thui thủi bên nhau qua ngày.

Nghẹn lòng số phận bất hạnh của nữ sinh không cha, chăm mẹ tật nguyền sau tai nạn: “Em sợ mẹ phải cưa chân” - Ảnh 3
Vết thương ở chân của bà Thúy bị rò tủy nặng, có nguy cơ bị cắt bỏ - Ảnh: Mai Mai

Năm 2017, bà Thúy thấy đau nhức toàn thân nên đi bệnh viện thăm khám. Trên đường về thì không may bị tai nạn giao thông. Chiếc xe máy của bà điều khiển va chạm với chiếc container chạy cùng chiều. Dù may mắn sống sót nhưng chân trái của bà, đoạn từ đầu gối trở xuống bị dập nát hoàn toàn.

Nghe bác sĩ bảo phải cắt bỏ chân, tôi lo lắng lắm. Tôi đã gào khóc, chắp tay cầu xin bằng giá nào cũng giữ lấy chân cho tôi. Con tôi đã không có bố. Nếu chân tôi bị cắt thì ai sẽ chăm sóc con. Nó còn quá nhỏ. Trải qua nhiều ca phẫu thuật, chân tôi may mắn không bị cắt bỏ nhưng cũng không còn lành lặn như trước”, bà Thúy thở dài chia sẻ.

Nghẹn lòng số phận bất hạnh của nữ sinh không cha, chăm mẹ tật nguyền sau tai nạn: “Em sợ mẹ phải cưa chân” - Ảnh 4
Không có tiền đi viện, Thạch hàng ngày chăm sóc vết thương cho mẹ - Ảnh: Mai Mai

“Em sợ mẹ phải cưa chân, sợ bỏ học giữa chừng"

Sau tai nạn, chân trái của bà Thúy mất hết khả năng hoạt động, thường xuyên đau nhức vì bị rò tủy, thời gian nằm viện nhiều hơn ở nhà.

Thấu hiểu được hoàn cảnh của mình, em Thạch luôn là một nữ sinh ngoan ngoãn, thương yêu và hết mực chăm sóc cho mẹ.

Nghẹn lòng số phận bất hạnh của nữ sinh không cha, chăm mẹ tật nguyền sau tai nạn: “Em sợ mẹ phải cưa chân” - Ảnh 5
Mẹ con bà Thúy thuộc hộ nghèo của phường suốt nhiều năm nay - Ảnh: Internet

Những lúc trái gió trở trời, chân mẹ em lại đau nhức. Nhiều lần em thấy mẹ khóc mà chẳng làm được gì, chỉ khóc theo mẹ. Em chỉ ước có thể đau thay cho mẹ để mẹ bớt đau đớn”, Thạch trải lòng trong tiếng nấc nghẹn.

Cuộc sống của hai mẹ con phụ thuộc vào một sào ruộng cùng tiền trợ cấp xã hội 270 nghìn đồng bà Thúy nhận được hàng tháng.

Số tiền trợ cấp hàng tháng không đủ để tôi mua thuốc giảm đau. Những lần cơn đau hành hạ, tôi chỉ biết gào khóc, kêu trời, muốn cắt bỏ chân. Nhưng rồi, nghĩ đến con gái, tôi lại cắn răng chịu đựng.

Tôi giờ xem như bất lực rồi. Sinh con ra chẳng thể nuôi được con. Cứ như thế này tôi sợ nó sẽ thất học giữa chừng, mịt mù tương lai”, bà Thúy nhìn con thở dài.

Nghẹn lòng số phận bất hạnh của nữ sinh không cha, chăm mẹ tật nguyền sau tai nạn: “Em sợ mẹ phải cưa chân” - Ảnh 6
Dù hoàn cảnh khó khăn, mẹ tật nguyền nhưng năm nào Thạch cũng được học sinh tiên tiến - Ảnh: Mai Mai

Dù hoàn cảnh khó khăn, chạy ăn từng bữa cùng bao nỗi lo toan nhưng Thạch lại rất siêng học và học rất giỏi. Năm nào em cũng đạt học sinh tiên tiến, được thầy cô yêu, bạn quý. Hết hè này em sẽ lên lớp 8. Em chỉ ước học xong cấp 2 rồi kiếm tiền chữa lành chân cho mẹ.

Nghẹn lòng số phận bất hạnh của nữ sinh không cha, chăm mẹ tật nguyền sau tai nạn: “Em sợ mẹ phải cưa chân” - Ảnh 7
Thạch ước không phải bỏ học giữa chừng, chân mẹ không bị cắt bỏ - Ảnh: Mai Mai

Nhắc đến ước mơ của mình, Thạch nhìn xuống vết thương đang bị rò tủy của mẹ rồi trải lòng: "Khó khăn, vất vả mấy em cũng sẽ cố gắng vượt qua, chỉ mong không phải bỏ học giữa chừng. Chân mẹ không bị cắt bỏ. Giờ vết thương của mẹ ngày càng nặng mà không tiền chữa trị. Em cầu xin mọi người giúp đỡ, cho mẹ có cơ hội giữ lại đôi chân”.

Tai họa giáng xuống khiến cuộc sống của mẹ con bà Thúy lâm vào cảnh khó khăn, cần lắm sự chung tay giúp đỡ của độc giả xa gần. Để em Thạch có cơ hội tiếp tục đến trường, để ước mơ giữ lấy đôi chân cho mẹ của nữ sinh bất hạnh này thành sự thật.

Mọi giúp đỡ cho mẹ con bà Thúy xin vui lòng gửi về địa chỉ: Bà Hồ Thị Thúy, khối Tân Hương, phường Quỳnh Thiện, thị xã Hoàng Mai, tỉnh Nghệ An.

Số tài khoản của bà Thúy: 51010001525886, ngân hàng BIDV, chi nhánh Phủ Diễn.

ĐT: 0346.327.456.

Hoặc xin gửi về:

CƠ QUAN ĐẠI DIỆN BÁO GIA ĐÌNH VIỆT NAM TẠI TP HCM

Số tài khoản: 040 01 01 0085 449 - Ngân hàng TMCP Hàng Hải Việt Nam (Maritime Bank), chi nhánh TP.HCM

Nội dung: Ủng hộ chị Thúy - Mã số 11

Với những độc giả ở nước ngoài muốn đóng góp ủng hộ, xin vui lòng gửi về:

Tên tài khoản: CƠ QUAN ĐẠI DIỆN BÁO GIA ĐÌNH VIỆT NAM TẠI TP HCM 

Số tại khoản: 040 01 37 0038 251

Loại tiền: USD

Ngân hàng: Vietnam Maritime Commercial Stock Bank - HCM City Branch.     

Mã số SWIFT (SWIFT Code): MCOBVNVX003

Mọi chi tiết xin liên hệ email info@phunuvagiadinh.vn 

Éo le cuộc đời người phụ nữ đi cưới vợ cho chồng, chạy vạy khắp nơi kiếm tiền chữa bệnh ung thư cho vợ hai

Biết mình không có khả năng làm mẹ, bà Đằng quyết định hỏi vợ cho chồng. Suốt 15 năm qua, hai người phụ nữ sống cảnh chung chồng, nuôi dưỡng hai con riêng của chồng, chăm lo cho người vợ hai của chồng mắc bệnh hiểm nghèo.

TIN MỚI NHẤT

6 năm lấy nhau chồng không cho vợ về quê chồng và sự thật đau đớn Tôi và chồng lấy nhau nhưng không được lòng gia đình bên chồng. Ngày trước cha mẹ chồng tôi chê tôi lớn hơn chồng 2 tuổi thì không xứng. Mẹ chồng tôi lại có tiếng khó tính, tôi nghe chồng tôi kể hai chị dâu của anh khổ sở đủ đường với bà. Nhưng chồng tôi thì một mực lấy tôi. Sau đó thì tôi nghe chồng mình nói ông bà không thích tôi về quê, hai người chỉ muốn nhìn cháu và con trai. Tôi nghe vậy cũng buồn lắm. Tính ra tôi cũng xinh xắn, kiếm tiền được, sinh hẳn hai đứa cháu kháu khỉnh. Ông bà cũng chưa từng chung sống với tôi thì làm sao biết tính tôi có tốt hay không? Nhưng dù sao thì cũng là cha mẹ của chồng mình, tôi không thể trách móc mãi. Cho đến nay đã 6 năm, chỉ đúng một lần về quê trước khi cưới, sau đó tôi không hề đặt chân về quê chồng. Dù tôi và chồng đều là dân tỉnh lên Sài Gòn sống nhưng tôi chưa từng phải chịu cảnh ăn Tết nhà chồng. Cứ lễ Tết là chồng tôi lại dẫn con về quê nội, tôi thảnh thơi về quê ngoại. Vài lần tôi nghĩ dù sao mình cũng là phận dâu con nên nói chồng để tôi về thăm cha mẹ chồng. Nhưng chồng tôi khăng khăng từ chối, anh dịu giọng nói không muốn tôi chịu ấm ức, cứ để anh lo là được. Tôi nghe thế mà yên tâm, thấy càng thương chồng hơn. Tôi nào ngờ, người chồng hiền lành của mình lại giấu giếm một bí mật đáng khinh suốt 7 năm chung sống với tôi. Cách đây khoảng 3 tháng, mẹ chồng của tôi nhập viện vì tai biến. Chồng tôi xin nghỉ làm về chăm nom mẹ. Vài ngày sau thì tôi nghe tin mẹ chồng qua đời. Tôi vội vàng bắt xe về quê chồng ngay mà chưa kịp báo với chồng. Qua 3 ngày làm đám tang cho mẹ chồng thì tối hôm đó tôi phát hiện chồng mình lén lút đi ra khỏi nhà từ cổng sau. Tôi linh tính có điều lạ nên bèn đi theo sau anh. Tôi thấy chồng mình đi vào một căn nhà nhỏ, trước sân có một người phụ nữ chống nạn đứng đợi anh - Ảnh minh họa: Internet Tôi thấy chồng mình đi vào một căn nhà nhỏ, trước sân có một người phụ nữ chống nạn đứng đợi anh. Anh đi đến một tay ôm, một tay nắm tay đưa cô ta vào nhà. Tôi đứng ở ngoài nhìn qua ô cửa sổ thì thấy hai người chẳng khác gì cặp tình nhân lâu ngày gặp lại. Không chỉ ôm ấp, họ còn hôn nhau, nói chuyện vui vẻ. Tôi chưa bao giờ thấy chồng mình dịu dàng như thế. Rồi tôi thấy chồng đưa cho cô ta một phong bì, chắc là có tiền trong đó. Đêm đó, sau khi bị tôi truy hỏi không có đường lui thì chồng tôi cũng thú nhận. Người phụ nữ kia là người yêu cũ của chồng tôi. Cả hai từng yêu nhau sâu đậm cho đến khi cô ta bị tai nạn phải cắt mất một chân. Chính điều này khiến cha mẹ chồng tôi không cho phép họ lấy nhau. Sau đó anh bỏ vào Sài Gòn thì gặp được tôi. Anh thú nhận mình vẫn còn tình cảm với tình cũ. Anh tìm cách nói với cha mẹ chồng để tôi không phải về quê anh dịp lễ Tết. Nhưng không phải vì thương tôi, mà là vì anh tìm cơ hội để về thăm người cũ. Anh không chỉ qua lại với cô ta mà còn đưa tiền trợ cấp hàng tháng. Anh cầu xin tôi tha thứ cho anh, người phụ nữ kia rất đáng thương. Cô ta không có gia đình, chân lại tật nguyền, anh chỉ xin tôi cho phép anh phụ giúp cô ta tiền bạc. Anh thề sẽ không bao giờ gặp lại người yêu cũ nữa. Nghe chồng thú tội tới đây thôi mà tôi như chết lặng. Hóa ra suốt 7 năm nay tôi chung sống với người chồng ngoại tình mà không hay biết. Chỉ vì tin những lời ngọt ngào anh nói mà tôi bị lừa dối trắng trợn. Giờ anh còn ra điều kiện phải để anh nuôi cô ta à? Tôi thật sự không thể chịu nổi. Nhưng với dáng vẻ khổ sở của chồng vì cô ta, liệu khi biết tôi không đồng ý thì anh có bỏ vợ con theo bồ không? Vậy tôi phải làm gì đây?

Tâm sự Eva 2 giờ 21 phút trước