Biết người phụ nữ mình quen biết mang nhiều bệnh tật, diện mạo xấu xí nhưng vì tình yêu thương quá lớn, dù bị gia đình ngăn cấm nhưng chú Lâm vẫn quyết tâm đánh đổi mọi thứ để được ở bên cạnh, chăm sóc cho cô Út suốt 20 năm nay.
Cổ tích giữa đời thường
"Cô không dám nghĩ đến việc sẽ tìm được một người thương mình như thế này. Cô sợ hãi với diện mạo của bản thân, mình còn không dám nhìn mình chứ nói chi người khác thương mình. Nhưng ổng là điều tuyệt vời nhất mà cô có được…", nói đoạn, cô Út quay sang nhìn chú Lâm, cười hạnh phúc.
Chuyện tình giữa cô Nguyễn Thị Thanh Thúy (50 tuổi, còn gọi là cô Út) và chú Ngô Hoàng Lâm (49 tuổi) chẳng khác gì cổ tích giữa đời thường, minh chứng cho một tình yêu đẹp, vượt ra khỏi thước đo thường thấy trong xã hội.
Ngồi trong căn nhà nhỏ tại xã Bình Mỹ, huyện Củ Chi, TP.HCM, cô Út lật từng trang trong cuốn album hình cưới 20 năm trước của 2 vợ chồng, xúc động. Cô Út chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó, bản thân cô sẽ được làm vợ, làm mẹ như bao nhiêu người phụ nữ khác. Nhưng rồi chú Lâm đến như một món quà tuyệt vời, giúp cô Út có được chuỗi ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Không may mắn như những đứa trẻ bình thường khác, từ khi lọt lòng mẹ, cô Út đã mang trong mình nhiều căn bệnh hiểm nghèo. Chứng u đa sợi thần kinh đã khiến cơ thể cô Út dày đặc khối u, dù được gia đình đưa đi chạy chữa nhưng không thể nào hết bệnh. Từ nhỏ đến lớn, cô Út chỉ biết thu mình lại ở một góc nhà, chẳng dám đi đâu vì hình dáng khác người của mình.
Nhưng rồi cuộc gặp gỡ tình cờ giữa cô Út và chú Lâm đã khiến cuộc sống của cô thay đổi. Từ việc e dè, hoài nghi đến chấp nhận và vượt qua thử thách, 7 năm quen biết và yêu nhau đã giúp hai con người xa lạ tìm được tiếng nói chung và quyết định nên duyên vợ chồng.
Hồi đấy ổng làm sơn nước, Út đi buôn bán gần đó rồi quen nhau. Ổng thương Út nhiều lắm mà lúc đó Út bệnh nát cả người, phải uống thuốc, hóa trị… Biết Út và ổng quen nhau, hai bên gia đình đều ngăn cấm. Mẹ Út nói là Út bệnh tật, lỡ lấy nhau xong rồi ổng bỏ Út thì tội nghiệp, còn sinh con đẻ cái nữa.
Út với ổng quen nhau được 3 năm rồi chia tay, Út buồn lắm, hai người vẫn giữ liên lạc qua lại, không quên được. Ổng mới quay lại xin mẹ Út cho ổng được cưới Út. Ổng nói "Mợ ơi, mợ cho con cưới Út đi, tội nghiệp lắm, con thương Út nhiều lắm. Mợ cứ an tâm, con người con sống không bạc tình đâu"… Mẹ Út khóc quá trời, mẹ thương ổng hiền lành, thật tình", cô Út xúc động kể.
Sau nhiều khó khăn, thử thách, cuối cùng hai bên gia đình cũng đã chấp nhận để cho cô Út và chú Lâm quen nhau. Mặc dù được sống những ngày bình yên, được chú Lâm hết mực yêu thương, chiều chuộng nhưng chưa bao giờ cô Út dám nghĩ đến những điều xa xôi. Đến khi được mặc lên mình bộ váy cưới cô dâu, điều mà cô Út hằng mong ước đã đến, đó là giây phút hạnh phúc nhất mà người phụ nữ kém may mắn có được.
Thương Út vì hai chữ "duyên nợ"
Ngồi cạnh người vợ bệnh tật, chú Lâm cho biết suốt 20 năm qua, dù cuộc sống gặp nhiều khó khăn, thử thách nhưng chú chưa bao giờ hối hận vì đã yêu thương, chăm sóc cho cô Út, nhất là hạnh phúc của cô chú còn có thêm sự hiện diện của đứa con gái nhỏ.
Ngô Hoàng Huỳnh Phương (18 tuổi) chính là món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho cô chú. Nhìn hai mẹ con cô Út, chú Lâm tâm sự.
"Lúc biết cô bệnh, chú vẫn thương và muốn được kết hôn với cô. Đó là duyên nợ rồi, chú chưa bao giờ nghĩ đến nhan sắc hay tiền tài. 20 năm qua, nhiều lúc gặp khó khăn, vất vả nhưng thật sự chú chưa bao giờ nản lòng. Nói ra thì không biết có ai tin không nhưng chú chưa từng nghĩ đến việc buông xuối, cứ chấp nhận cuộc sống hiện tại. Đã là duyên nợ thì mình phải đón nhận".
Cột lại mái tóc cho mẹ, Phương buồn bã nhìn những khối u khắp cơ thể cô Út. Mấy tháng nay, bệnh tình của cô Út ngày một nặng hơn khiến Phương vô cùng lo lắng. Mặc dù cơ thể mẹ khác người nhưng chưa bao giờ Phương cảm thấy e ngại hay sợ hãi. Với em, mẹ Út vẫn là người mẹ tuyệt vời nhất, người mẹ đã không ngại vất vả, nguyện đánh đổi cả tính mạng để em được chào đời.
Nhìn đứa con gái nhỏ đang ngày một lớn lên, trưởng thành hơn, cô Út rưng rưng nước mắt: "Bé Phương là niềm hạnh phúc lớn nhất của Út, Út chưa từng nghĩ mình sẽ được làm vợ, làm mẹ đâu. Nhiều lúc Út sợ lắm, sợ mình không cầm cự được nữa, phải xa chồng, xa con…".
Có lẽ với cô Út, dù hiện tại >sức khỏe ngày một yếu đi, cuộc sống của gia đình còn nhiều khó khăn khi tiền thuốc men, cơm ngày 3 bữa vẫn còn là gánh nặng nhưng được sống trong tình yêu thương của chồng con đã khiến cô Út sống những ngày trọn vẹn nhất.
Mong rằng chuỗi ngày sắp tới, tình yêu thương của gia đình nhỏ sẽ giúp cô Út vượt qua được những đau đớn của bệnh tật để có thể ở bên cạnh chú Lâm, em Phương được lâu nhất có thể. Cảm ơn chú Lâm đã cùng cô Út viết nên một câu chuyện đẹp giữa đời thường, cùng nhau xây đắp cho tổ ấm nhỏ của chính mình.