Cậu bé 8 tuổi còn quá ngây thơ để biết rằng bố đang bị đau bởi căn bệnh ung thư đến như thế nào, và hôm đó là hôm cuối em được ở bên bố.
Thấy khách đến nhà chơi, Nguyễn Ngọc Tấn (SN 1985) nhọc nhằn chống tay xuống đệm để ngồi dậy, tay run rẩy vơ vội mấy tờ khăn giấy bỏ đi. Giọng nói có phần hụt hơi, Tấn bảo em gái lấy ghế mời khách ngồi.
Ngôi nhà lụp xụp 2 tầng cũ kĩ của Tấn chỉ khoảng 15m2, nằm trên đường Nguyễn Khoái (Thanh Trì, Hoàng Mai). Đây là tài sản mà bố mẹ đã để lại cho Tấn trước khi qua đời.
Mùi ẩm mốc bao trọn tầng 1, chiếc đệm giữa nhà là nơi Tấn nằm nghỉ trong những ngày tháng vừa qua, khi mà căn bệnh ung thư của anh đã đi đến hồi kết.
Tấn nhìn xung quanh, rồi quay ra hỏi em gái "Bảo đi ăn sáng từ lâu rồi, sao vẫn chưa về hả em?". Quyên - em ruột của Tấn ngó ra cửa, rồi ra phía đầu ngõ, vừa đi vừa tặc lưỡi "lại ham chơi với lũ trẻ đầu xóm rồi".
Nghe tiếng cô gọi, từ cuối ngõ - Bảo (con trai Tấn) tung tăng đi về nhà. Tranh thủ giờ ăn sáng, cậu bé tót đi chơi với đám bạn cùng lứa tuổi của mình. Lũ trẻ xóm bờ sông này sáng nào cũng tíu tít với nhau như vậy.
Nhìn thấy trong nhà có người lạ, Tấn bỗng nép mình bên cô ruột, cậu nhìn tôi với ánh mắt dò xét rồi lí nhí: "Chào bác".
"Thằng bé sống khép kín lắm anh ạ, cháu cũng ít khi giao lưu với người lạ nên cũng nhát, anh thông cảm" Quyên tâm sự.
Ngồi xuống nệm bên cạnh Tấn, Bảo đưa tay với cốc nước rồi nhẹ nhàng bưng lên giúp bố uống. Chờ bố uống xong, Bảo nhẹ nhàng ngồi sang bên phải, hai bàn tay nhỏ bé nắn bóp nhẹ nhàng giúp bố đỡ đau. Thi thoảng cậu lại lén quay ra nhìn tôi và cô ruột nói chuyện.
Quyên em ruột Tấn lấy chồng cách đó không xa. Kể từ ngày Tấn không thể đi lại được, hơn một tháng nay cô đã đã xin phép gia đình nhà chồng được về bên nhà chăm sóc anh trai và cháu.
Năm 2011 khi đang làm công nhân nhà máy bê tông Vĩnh Tuy, Tấn bị tai nạn cùng với đó bệnh gai đốt cột sống trở nặng nên xin nghỉ việc. Cậu chuyển sang làm xe ôm và đi làm shipper để trang trải cuộc sống.
Năm 2013, Tấn lập gia đình, bé Vũ Ngọc Thái Bảo ra đời ra đời một năm sau đó trong niềm hạnh phúc của 2 vợ chồng và ông bà nội. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, cùng năm đó Tấn phát hiện ra mình bị ung thư hạch đã di căn.
Người vợ mà anh đầu ấp tay gối cũng bỏ anh khi bé Bảo mới được 4 tháng tuổi. 8 năm trôi qua, Bảo chỉ gặp mẹ được vài lần. Cũng từng đó năm Bảo được ông bà, bố, cô nuôi nấng và lớn khôn từng ngày.
"Từ hồi anh Tấn đổ bệnh, bố mẹ em bán nhà trước kia đang ở để mua nhà dưới này bé hơn lấy tiền điều trị cho anh ấy. Năm 2018, mẹ em đổ bệnh ung thư, anh ấy dừng không xạ trị nữa để tiền đấy trị cho mẹ em, cũng năm đó mẹ em mất. Đầu năm 2022 bố em cũng bị ung thư mất nốt. Từ đợt đấy anh Tấn suy sụp tinh thần và quyết định không xạ trị nữa chỉ uống thuốc tại nhà. Ai mách thuốc nào uống thuốc đấy".
Những tháng ngày đi xạ trị từ sáng đến tối, Tấn tranh thủ vẫn còn khỏe mạnh đi ra đầu phố chạy thêm xe ôm, rồi ai nhờ gì ship đó. Đầu năm nay, Tấn yếu quá mới nghỉ ở nhà. Quyên có cửa hàng nhỏ bán tạp hóa, nên cô bảo anh trai sang trông quán rồi trông các cháu cho khuây khỏa. Hai anh em đùm bọc lẫn nhau để sống qua ngày.
Câu chuyện đang dở, có người trong xóm đến thăm. Cụ ông tay cầm túi xoài hái trong vườn nhà mang sang cho Tấn, nhìn lên di ảnh của người bạn cũ rồi ông lại nhìn xuống Tấn thở dài thương cảm. Đưa cho Quyên túi hoa quả và một đồng tiền, ông dặn mua gì cho Tấn bồi bổ, xong câu chuyện ông lặng lẽ ra về. Hàng xóm bảo xóm bờ sông này nghèo nhưng mà tình cảm.
Đến giờ làm bài học thêm, Quyên kê cái bàn học ra giữa nhà cho Bảo. Cô ngồi uốn nắn cho cháu từng chữ một.
"Bạn ý không có ai chỉ dạy nên học cũng hơi kém, gần đây em cho cháu học lại, học cùng con em đang chuẩn bị vào lớp 2. Con em học cái gì thì cháu Bảo học cái đấy. Nếu có người kèm cháu thì nó học và tiếp thu rất tốt, buông nó ra thì mải chơi lắm.", Quyên tâm sự.
Bảo vừa chăm chú học, thi thoảng cậu bé lại quay lại nhìn bố…
Là gia đình hộ cận nghèo nên hàng tháng 2 bố con Tấn được phường hỗ trợ 1 bao gạo, đường, muối mắm. Ở trường Bảo cũng được miễn tiền học phí.
Nhìn anh rồi quay sang nhìn cháu, Quyên bảo bây giờ người thân trong gia đình còn mỗi Tấn và Bảo: "Em thì em không dám hứa cho cháu được như bạn bè nhưng em sẽ cố gắng để cho cháu học hành bằng người ta. Ngày xưa em với bố nó học ít nên khổ lắm".
Quyên bảo, thương hai bố con nên các cô các chú bên họ nội hàng tháng cho 2 triệu đồng đỡ tiền học cho cháu Bảo, tiền ăn thì mình lo cho cháu được. Gần giờ trưa, Quyên lại tất bật chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà, Bảo cũng đã học xong.
Cậu bé chơi với đứa em họ của mình, nghe tiếng bố gọi, cậu lại ra lấy nước rồi lại bóp tay chân. Một lúc sau chắc cảm thấy mệt nên cậu bé nằm xuống cạnh bố rồi hát ê a. Bảo không biết rằng, đó là ngày cuối con được nằm cạnh bố và nghêu ngao hát.
Sáng hôm sau, Tấn ra đi thanh thản trong giấc ngủ của mình…