Sau biến cố con phát bệnh tâm thần, mẹ già lam lũ được 15 năm thì phát hiện mình bị ung thư. Cuộc sống cả hai vốn khó khăn, lại càng trở nên bế tắc.

Thùy Dương (TH) 11:30 22/07/2022

Người con trai duy nhất bỗng phát bệnh tâm thần

Hiện tại, khi nhắc tới nguyên do người con trai duy nhất bị phát bệnh tâm thần, bà Nguyễn Thị Tuyến (SN 1952, trú tại thôn Trung, xã Song Lãng, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình) vẫn bàng hoàng, không thể nào hiểu rõ.

Bà Tuyến còn nhớ đó là vào năm 2002, con trai bà là anh Nguyễn Thanh Sơn (SN 1985) khi ấy đang là sinh viên năm 2, Đại học Công nghiệp Hà Nội. Anh Sơn sở hữu ngoại hình ưa nhìn, khoẻ mạnh và được bạn bè, mọi người xung quanh nhất xét là hiền lành, ngoan ngoãn. Tương lai, anh Sơn sẽ trở thành trụ cột và là chỗ dựa vững chắc cho mẹ của mình nương cậy tuổi già.

Thế nhưng cuộc đời thật trớ trêu, sự thay đổi đột ngột của anh Sơn khiến cuộc sống của hai mẹ con như rơi xuống vực thẳm. Một mình nuôi con, bà Tuyến đã chịu nhiều vất vả và đắng cay. Rồi khi anh Sơn bỗng phát bệnh tâm thần, bà đã khóc cạn cả nước mắt.

Người mẹ già 70 tuổi vất vả mưu sinh, kiếm tiền chăm con mắc bệnh tâm thần.

Suốt nhiều năm tháng, bà Tuyến dốc sức dành tiền tiết kiệm, vay mượn để đưa con trai thăm khám, chữa trị tại nhiều bệnh viện ở Thái Bình và Hà Nội, song vẫn không đạt hiệu quả. Bất lực, người mẹ ấy dần chấp nhận hiện thực, một mình cố gắng nuôi dưỡng đứa con trai kém may mắn.

Thế nhưng bi kịch vẫn chưa chịu dừng lại, sau 15 năm kể từ khi con trai mắc bệnh, bà Tuyến lại phát hiện mình mắc ung thư dạ dày ở tuổi 65. Không một lời than vãn, oán trách số phận nghiệt ngã, bà Tuyến gần như gắng sức gấp đôi để >chăm sóc con trai bị bệnh.

Trừ những ngày ốm đau, bà vẫn thường dậy từ lúc 3 giờ 30' sáng để dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cơm nước sẵn cho con rồi bắt đầu đạp xe ra chợ. "Người ta ra chợ từ lúc 6h, mình đây có dậy sớm như thế cũng 7h mới đi được", bà cười tâm sự.

Những hôm thời tiết mát mẻ, bà Tuyến lại đạp xe lên TP. Thái Bình để lấy hành, tỏi khô và dừa về bán. Quãng đường cả đi lẫn về phải đến 25 km, song bà vẫn luôn miệt mài, cần mẫn. Ngày bán khá thì được 50.000 - 60.000 đồng, nhưng ngày ế ẩm, bà chỉ thu được 5.000 đồng.

Vì nguồn thu nhập ít ỏi và bấp bênh, bà Tuyến phải bóp chặt chi tiêu để tiết kiệm. Biết số tiền mình kiếm ra chẳng được bao nhiêu so với chi phí thuốc thang, sinh hoạt thường nhật nên bà vô cùng trân trọng những sự giúp đỡ của hàng xóm, anh em, các mạnh thường quân và cả những người bạn ngày trước của anh Sơn.

 

Trước cái nắng nóng oi bức của miền Bắc, người mẹ 70 tuổi vẫn ngày ngày ngồi bên bếp lửa. Bà đun từng ấm nước, nấu từng nồi cơm, dành dụm từng đồng để phòng khi ốm đau. Thế nhưng, bà Tuyến chưa bao giờ để con trai phải sống tằn tiện, khổ cực cùng. Anh Sơn thích ăn gì, bà Tuyến luôn sẵn sàng chiều lòng và mua cho.

Nhìn con, bà lại xót xa: "Đợt trước nó còn béo lắm. Giờ gầy rồi, vì ăn ít… Cố gắng nuôi nấng nó, nó bị bệnh thì cũng phải dốc sức chữa trị. Mình cứ cố gắng nuôi nó cho tử tế".

"Mẹ mà đi trước thì con phải làm sao?"

Có lam lũ, cực nhọc mưu sinh hay đau yếu vì bệnh tật thì bà Tuyến cũng chưa từng chùn bước hay lo sợ. Nỗi sợ hãi lớn nhất của người mẹ 70 tuổi thời điểm này chính là "mẹ ra đi rồi thì con phải làm sao?".

Người mẹ già luôn mang trong mình một nỗi sợ hãi.

 

"Con mà đi trước mẹ thì không sao, vì mình còn có thể chăm sóc cho nó. Nhưng mẹ mà đi trước con, thì nó khổ. Ai cũng bảo tôi thế, bản thân tôi cũng nghĩ thế", bà Tuyến đau lòng tâm sự.

Mỗi lần chỉ vào anh Sơn đang nằm ngủ, đắp kín chăn dù ngoài trời đổ nắng đến 39 độ, bà Tuyến vẫn luôn dịu dàng, nhỏ nhẹ: "Ngày xưa nó tính tình hiền lành, lễ phép, ngoan ngoãn, đẹp trai lắm. Ai cũng khen. Bỗng tự nhiên bị như thế thì mình không được nhờ."

Người ngoài nhìn vào thì cho rằng anh Sơn đang là gánh nặng của bà Tuyến, nhưng bà thì chưa bao giờ nghĩ như vậy. Con trai bị bệnh không rõ nguyên nhân, bà đau lòng vì nghĩ rằng bản thân đã không thể chăm sóc con tốt hơn. Cũng vì thế, dù cuộc đời có long đong, bà vẫn tận tình nuôi dưỡng, thương yêu con hết mực.

Nhưng trái ngang thay, tình yêu thương của bà Tuyến chẳng thể cảm hóa được những lần mất trí của anh Sơn.

Đầu năm nay, bà Tuyến đã bị gãy hai tay, phải bó bột suốt nhiều tháng. Khoảnh khắc anh Sơn phát bệnh, vì quá hoảng sợ, bà đã ngã và chống tay xuống đất. Giờ đây, mỗi lần "trái nắng trở trời", cơn đau lại nhói từng cơn khiến bà Tuyến không khỏi ám ảnh, buồn bã.

Sau mỗi lần như vậy, bà dần chú ý hơn. Khi thấy con có dấu hiệu, bà đành tạm lánh, ngủ chỗ khác.

Những lần nằm tạm lánh ở hiên nhà thờ bên cạnh, dẫu sợ nhưng bà vẫn thấp thỏm không yên vì sợ con tự làm đau chính mình. Đã bao năm, bà Tuyến chưa được một giấc ngủ ngon trọn vẹn.

Ảnh minh họa: Internet

 

Nhớ lại mỗi lần anh Sơn phát điên, ném đồ, đánh mẹ; Bà Vũ Thị Tính (SN 1949, hàng xóm) luôn kinh hãi và xót xa. "Tôi cũng đã từng bị nó đánh vào hông. Khi đó, bà Tuyến bị bệnh, tôi mang cơm sang để chăm sóc thay thì nó phát điên lên, không ý thức được gì. Đến giờ vẫn còn sợ, muốn cho nó cái gì cũng chỉ biết kêu mẹ nó sang lấy thôi, chứ tôi không dám sang", bà Tính bộc bạch.

Chiều tà buông xuống, anh Sơn vẫn nằm ngủ, mặt che kín bởi chăn chẳng chịu để ai nhìn mặt. Bà Tuyến bước từng bước nặng nhọc đến lối phụ, mở rộng hai cánh cửa gỗ mọt cũ, trông như có thể rơi đổ bất kỳ lúc nào. Bà kéo mành trúc lên, căn phòng khách bỗng thêm phần sáng.

Ngày anh Sơn còn nhỏ, bà Tuyến nuôi nấng vất vả. Tuy nhiên sự vất vả đó không thể sánh với thời điểm hiện tại, khi con đã trung tuổi, mắc bệnh tâm thần; còn mẹ đã tuổi già sức yếu.

Năm tháng trôi qua, vì nuôi con, bà Tuyến rơi vào hố sâu nợ nần cả về tiền bạc lẫn tình nghĩa. Và đó cũng chính là lý do khiến người mẹ dù ốm đau bệnh tật vẫn luôn lam lũ, kiếm từng đồng bạc từ việc bán mớ hành tỏi ngoài chợ.

Giờ đây, ngay chính bà Tuyến cũng chẳng thể rõ tương lai hai mẹ con sẽ như thế nào. Tuy nhiên có một điều chắc chắn rằng: Còn sống ngày nào, bà vẫn luôn nỗ lực chăm sóc cho con ngày ấy. Cuối cùng, dẫu anh Sơn có trở thành người như thế nào, thì anh mãi là liều thuốc tinh thần duy nhất để bà Tuyến có nhiều động lực và vững tin hơn trong cuộc sống.

Theo Trang Trần – Đặng Long/Tổ Quốc