Tôi chết sững nghe những lời người anh rể mẫu mực, giàu có của mình nói. Có lẽ chị tôi sống cùng người chồng thế này cũng chẳng dễ dàng gì, thậm chí là khổ sở.
Chị tôi lấy chồng đã 2 năm. Anh rể là người trầm tính, có việc làm ổn định, thu nhập khá cao. Bố mẹ tôi rất vừa ý chàng rể này. Phải nói rằng gia đình tôi không khá giả, bố mẹ tôi rất cực khổ nuôi hai con gái ăn học. Lúc nào ông bà cũng mong chúng tôi kiếm được tấm chồng tốt nương nhờ. Khi bố mẹ thấy chị tôi lấy được người chồng giàu có mẫu mực, ông bà cũng mong tôi được như chị.
Tôi lại không ôm mộng chỉ lấy chồng giàu, còn phải là người thật lòng đối đãi với mình và gia đình. Chồng chỉ giàu không thì không đủ, còn phải thật lòng với vợ và gia đình vợ.
Từ ngày lấy chồng, chị tôi không phải làm dâu, cả nhà tôi yên tâm vì chị sống tự do, không phải vướng mắc chuyện mẹ chồng nàng dâu. Nhưng cả tôi và bố mẹ chưa từng được tới nhà chị chơi. Bố mẹ tôi cũng chỉ muốn xem vợ chồng chị sống có tốt không, nhưng chị đã từ chối thì cũng đành thôi.
Lần đó tôi đậu đại học, chân ướt chân ráo lên thành phố nên ở nhờ nhà chị gái. Tôi cũng không định làm phiền cuộc sống của anh chị, chỉ định ở cỡ 5 ngày để đợi ký túc xá nhận sinh viên. Chị tôi không hề thúc giục tôi mau chóng dọn đi, chỉ nói làm gì cũng nên giữ ý tứ với anh rể.
Khi tôi đến gặp mặt anh rể, anh cũng không tỏ thái độ gì khó chịu, luôn nói tôi xem nhà của anh chị như nhà của mình. Quả thật lần đầu thấy nhà của anh chị, tôi ngỡ ngàng không ngớt lời khen ngợi. Nhà vừa to vừa đẹp, chị tôi đúng là lấy được người chồng hoàn mỹ rồi!
Sau 5 ngày, thủ tục nhập học đã hoàn thành, nhưng phải mất thêm 3 ngày nữa thì tôi mới được dọn vào ký túc xá. Khi nói với anh chị chuyện này, tôi thấy anh rể có vẻ không thích lắm dù anh không nói ra.
Đến tối hôm đó, tôi tỉnh dậy giữa đêm, đi ra ngoài tìm nước uống. Lúc tôi đi ngang phòng của anh chị thì cửa vẫn hé mở, tôi loáng thoáng nghe được anh rể nói:
“Chẳng hiểu ở kiểu gì mà tốn tiền thế!”.
Tôi ghé mắt sát vào cửa thì thấy anh rể đang ngồi ghi lại các khoản tiền ăn uống, tiền điện nước trong nhà mỗi ngày. Có lẽ mỗi tối anh rể sẽ xem lại chi tiêu trong nhà. Ngay sau đó tôi choáng váng khi nghe anh rể mắng chị gái:
“Em gái em nói ở 5 ngày, giờ lại đòi ở thêm 3 ngày. Giờ phải trả tiền thêm cho một người, chi tiêu của hai đứa đã tính toán cẩn thận rồi, giờ lại phải trả thêm. Em gái em lên mang được 2 con gà, còn lại tiền điện nước mình phải trả hết. Ăn uống cũng phải nhiều hơn. Anh đi làm chẳng dễ dàng gì, em cũng đừng chi tiêu hoang phí như thế”.
Tôi chết sững nghe những lời người anh rể mẫu mực, giàu có của mình nói. Có lẽ chị tôi sống cùng người chồng thế này cũng chẳng dễ dàng gì, thậm chí là khổ sở. Thấy thế, tôi không ở lại thêm 3 ngày nữa mà tìm chỗ dọn đi ngay. Tôi không muốn chị mình phải thấy khó xử, bản thân cũng thương và lo cho chị nhiều. Tôi cứ ngỡ chị lấy được tấm chồng tốt, ngờ đâu lại là người chồng keo kiệt thế này.