Đêm trước ngày lên tòa để ký giấy ly hôn, nửa đêm mưa bão to anh vẫn còn chạy sang đập cửa phòng trọ của em liên hồi. Đặc biệt trên tay anh còn bế đứa bé đỏ hỏn.
7 năm nay em và chồng sống với nhau rất hợp ý và hạnh phúc. Thế nhưng, chỉ vì khiếm khuyết mãi không thể có với nhau 1 đứa con chung mà vợ chồng hiếm muộn nhà em nhiều lần suýt đường ai nấy đi. Nguyên nhân là do em ạ. Em bị buồng trứng đa nang, dù chạy chữa bao nhiêu tiền của nhưng tin vui bầu bí vẫn mãi chưa đến.
Bao nhiêu lần, mẹ chồng em gây áp lực bắt anh phải bỏ vợ hay đến với người phụ nữ khác chỉ để có 1 mụn con cho bà được bế bồng. Nhưng chồng em một mực không tán thành.
Anh nói rằng, anh không thể bỏ vợ chỉ vì lý do em chưa sinh được cho nhà anh một mụn con. Anh cũng bảo, anh sẽ đi cùng em suốt cuộc đời cho dù em có sinh con được hay không. Nước đường cùng, tụi em sẽ xin một mụn con nuôi.
Bố mẹ chồng góp ý và hay áp lực với anh nhiều lần không được thì đã quyết từ mặt anh. Thương vợ, anh dồn tiền mua 1 căn chung cư nhỏ trên thành phố. Vợ chồng em cùng nhau đi làm và sống bình dị. Cứ mỗi đợt gom được chút tiền, cả 2 lại đi mua thuốc thang uống hoặc đi thụ tinh ống nghiệm. Song lần nào chúng tôi cũng chỉ nhận được sự thất vọng tràn trề.
Những lúc như vậy em lại buồn bã bảo anh:
“Hay mình buông tay đi chồng ơi. Anh phải có con để nối dõi. Em không thể ích kỷ với anh được”.
“Em nói gì thế. Anh không cho phép em được bỏ cuộc đâu. Em mà cứ rời xa anh thì anh sẽ tìm em bằng được. Không được có ý nghĩ như vậy nữa nhé”
“Nhưng… em”
“Không nhưng gì hết. Chỉ cần em cứ ở bên anh, rồi trời sẽ thương chúng ta. Mà trời không đoái thương thì cứ coi như số phận thế rồi”.
Quả thực, em có thêm niềm tin mạnh mẽ nhờ có những lời này của anh. Nhưng 1 năm, 2 năm, 3 năm, 5 năm rồi 7 năm trôi qua vẫn vậy. Vì yêu anh nên em nghĩ mình không nên ràng buộc cuộc đời anh nữa. Em đơn phương đệ đơn ly hôn.
Anh tất nhiên là không ký vào đơn. Anh bảo, nếu em muốn bỏ anh thì cứ tự bỏ đi. Còn anh không bao giờ bỏ em hết. Nhưng tôi vẫn một mực hành động theo quyết định của mình.
Một ngày anh đi làm, em ở nhà lén chuyển nhà đến một nơi khác. Anh ngày đêm điên cuồng gọi điện nhưng em nhất quyết không nghe máy. Anh tìm tới tận công ty em làm để gặp nhưng em nhất định không gặp. Nhìn anh đau khổ, lòng em cũng như ngàn mũi kim đâm. Song em phải cứng rắn.
Rồi không biết ai bảo, anh tìm đến tận nhà trọ mới của em. Thấy em, anh ôm chầm lấy vợ. Anh bảo: “Còn nước còn tát, vợ chồng hiếm muộn chúng ta không thể ly hôn như thế này”. Nhưng em chỉ lẳng lặng đuổi anh về và vẫn kiên trung với quyết định của mình.
Ngày tòa án gọi, anh cũng nhất định không chịu có mặt. Tuy vậy, những thủ tục ly hôn vẫn được em tiến hành đơn phương. Cũng đến ngày các thủ tục ly hôn được hoàn tất. Đêm trước ngày lên tòa để ký giấy ly hôn, nửa đêm mưa bão to anh vẫn còn chạy sang đập cửa phòng trọ của em liên hồi. Đặc biệt trên tay anh còn bế đứa bé đỏ hỏn.
Em sợ cả 2 bị mưa ướt nên dù bất ngờ, em vẫn mở cửa để anh vào trong phòng. Anh bảo vừa đi trực về đến gần nhà thì thấy em bé này bị bỏ rơi bên hiên nhà một người dân trên phố. Anh đã gọi cho công an phường trình báo. Công an cũng đã đăng tải thông tin tìm người thân cho bé. Họ bảo rằng nếu mấy hôm nữa không tìm được mẹ cháu bé bỏ rơi thì anh hoàn toàn có thể nhận nuôi đứa bé nếu muốn.
Rồi anh trao đứa bé đỏ hỏn cho em và bảo: Vợ ơi, mình đừng bỏ nhau nữa. Mình cùng >nuôi dạy con nhé!
Cứ thế vợ chồng hiếm muộn nhà em cứ nhìn nhau trân trân trong hạnh phúc cả nhà ạ. Đang khao khát có con mà ông trời như thấu hiểu, ban cho vợ chồng em đứa bé này. Em sẽ yêu thương con như đứa con dứt ruột mình đẻ ra. Ngày mai em cũng lên tòa án rút đơn ly hôn chồng mọi người ạ.
Hãy cầu chúc cho hạnh phúc giản dị này của em đi mọi người. Bỗng nhiên sắp mất tất cả mà giờ em lại có tất cả.