là người đàn ông tôi không thể nào chấp nhận cảnh này nên đã đến tát vợ giữa nơi đông người, nhưng khi nhìn ra phía sau thì choáng váng hơn bội phần.
Tôi lớn lên trong gia đình không hạnh phúc. Bố tôi nghiện rượu, mẹ thì quá nhu nhược. Khi chị em tôi lớn hơn một chút, chúng tôi chủ động nói mẹ hãy ly hôn, vậy mà bà nhất quyết không đồng ý chỉ vì sợ người đời dị nghị và các con sau này sẽ khó khăn khi dựng vợ gả chồng.
Sau khi tôi kết hôn, 2 vợ chồng vẫn sống cùng bố mẹ. Trước đó, tôi hy vọng khi có con dâu, bố tôi sẽ thay đổi tính nết, nhưng giang sơn dễ đổi còn bản tính thì khó rời. Dù có con dâu, bố tôi vẫn luôn hằn học vợ. Có nhiều bữa cơm, ông úp cả bát cơm lên đầu vợ vì bà nấu cơm sống.
Tôi là đàn ông, chứng kiến những điều ấy còn khó xử, huống hồ là vợ tôi. Mỗi lần thấy bố tôi mất kiểm soát, cô ấy lại tỏ ra ngao ngán. Thậm chí có nhiều lần, vợ tôi còn than thở: "Em chán nhà anh quá, chẳng có chút tình cảm gia đình nào". Cô ấy còn kể, nhiều lúc ngồi riêng với mẹ, cô ấy đã >tâm sự và khuyên mẹ tôi nên suy nghĩ đến chuyện ly hôn. Thời bây giờ, nhiều người 70, 80 tuổi vẫn ra tòa, mẹ tôi chưa đến 50 tuổi, bỏ chồng là chuyện bình thường.
Những lúc ấy tôi thấy vợ mình đang cổ xúy cho mẹ làm chuyện sai trái, thậm chí còn cho rằng cô ấy có thể ngoại tình nếu tôi sa cơ lỡ vận hoặc làm điều gì đó có lỗi.
Thế rồi chiều qua, tôi đi làm về thì thấy vợ hấp tấp bước ra khỏi nhà nghỉ. Nghĩ vợ ngoại tình, tôi chống xe xuống rồi lao đến tát cho cô ấy một cái, nhưng chuyện không dừng lại ở đó. Vợ tôi trừng mắt lên quát chồng: "Anh đánh ai, đi mà hỏi mẹ anh ấy". Đúng lúc đó, mẹ tôi lững thững bước ra. Thì ra mẹ tôi qua lại với một người đàn ông, bị vợ họ phát hiện, xấu hổ quá nên bà mới gọi vợ tôi đến giải vây.
Tôi thật không hiểu nổi, ở cái tuổi ấy, tại sao mẹ phải làm thế? Điều đáng nói là phản ứng của vợ tôi, cô ấy lại ủng hộ mẹ vì cho rằng bà đã quá khổ khi sống với một người như bố, còn bắt tôi nhắm mắt cho qua. Tôi nên phản đối đến cùng hay làm ngơ để mẹ được hạnh phúc đây?