Sau một tháng từ ngày tôi mất con, mẹ chồng tôi đi chợ mua về một con gấu bông rồi đặt ở bàn thờ. Chồng tôi thấy thế thì đùng đùng nổi giận.
Vợ chồng tôi lấy nhau 4 năm rồi vẫn chưa có tin tức con cái, thể trạng tôi khó mang thai. Thời gian đầu chạy chữa, ai cũng động viên tôi cố gắng lên. Nhưng đến năm thứ 4 vẫn chưa có gì thì gia đình tôi và chồng đều hết kiên nhẫn.
Tôi đã uống rất nhiều thuốc, thăm khám rất nhiều nơi. Tôi tìm mọi cách để tìm đường có con. Mẹ chồng tôi cũng thương con cháu nên luôn im lặng giúp tôi nấu thuốc bổ, chẳng một lời oán trách.
Cuối cùng, vợ chồng tôi quyết định thụ tinh nhân tạo, nhưng vẫn không có kết quả khả quan. Lúc này, tôi hầu như đã cạn cùng sức lực, thậm chí tôi còn nghĩ đến chuyện cùng chồng đi xin con nuôi. Chẳng ngờ, vài tháng sau thì tôi biết mình có thai. Tôi mừng khôn xiết, không khí trong gia đình tôi đã bớt căng thẳng.
Nghe tin tôi mang thai, mẹ chồng tôi làm hết việc nhà không để tôi đụng tay, còn chồng cố gắng giảm công việc để về nhà chăm vợ nhiều hơn. Nhưng có lẽ tôi là người đàn bà bất hạnh không thể sống yên vui được như người khác.
Khi mang thai được 4 tháng, tôi nghĩ thai đã ổn nên xuống phụ giúp mẹ chồng làm việc. Không cẩn thận khi lau nhà, tôi bị trượt chân ngã. Cơ thể tôi không có dấu hiệu gì động thai, đứa trẻ âm thầm rời đi khi không thấy nhịp tim thai. Tôi đau khổ tột cùng, chồng và gia đình im lặng trong tuyệt vọng.
Sau khi tôi sẩy thai, mẹ chồng vẫn nói tôi cố gắng ăn uống để lấy lại >sức khỏe. Nhưng cứ thấy sữa chảy ra áo thì tôi lại khóc nức nở đi đến bàn thờ. Sau một tháng từ ngày tôi mất con, mẹ chồng tôi đi chợ mua về một con gấu bông rồi đặt ở bàn thờ. Chồng tôi thấy thế thì đùng đùng nổi giận, anh nói mẹ đừng như thế nữa, hãy quên chuyện cũ đi. Tôi thấy cảnh đó thì càng đau lòng hơn, ngất xỉu tại chỗ.
Mẹ chồng quá thương cháu khiến tôi thấy mình có lỗi vô cùng. Tôi nên xin con nuôi hay là vẫn tiếp tục hy vọng sẽ có kỳ tích đến với vợ chồng tôi đây?