Nhưng ở đời không học được chữ “Ngờ”. Sau hai năm công tác ở vị trí mới, tiền bạc đủ đầy thì theo đó tình cảm của anh dành cho chị cũng chẳng còn bao nhiêu. Lúc này chị mới nhớ lời bạn bè mình nói ngày xưa, lo anh có vợ bé nên tìm cách điều tra. Hóa ra tình nhân của anh chính là bà giám đốc, sếp trên trực tiếp của anh.
Hồi bà ấy về công ty, chồng mất, con cái cũng lớn khôn nên đâm ra thiếu thốn tình cảm. Vừa may vào công ty lại gặp anh, kiểu người hòa nhã, thân thiện lại thêm tính cách cũng hay chăm sóc người khác nên dần dần bà ta yêu anh “phi công” này lúc nào không hay.
Sau một năm làm việc thì đề cử anh thẳng chức phó giám đốc để tiện bề gần gũi và nâng đỡ anh trong công việc. Hóa ra thời gian dài anh đi công tác cũng chẳng phải đi đâu xa, toàn đến nhà bà ấy làm “chồng”. Nhưng nếu đi hoài thì sợ vợ sinh nghi thế là vài tháng lại chuyển sang tăng ca nọ kia.
Chị ngỡ ngàng khi biết sự thật. Bây giờ đối mặt với anh, chị muốn hỏi một câu: “Ngày ấy vì tiền hay vì tình mà chọn làm “chồng” người ta?” Anh lặng lẽ nhìn chị, cũng không biết lòng mình lúc ấy vì cái gì. Có lẽ vì muốn được thừa nhận năng lực chăng? Đi sai đường có thể quay lại, làm sai có thể làm lại nhưng tình cảm gia đình, mất đi rồi có thể lấy lại được không?!