Bởi vậy khi anh đột nhiên xuất hiện trước mắt mình và mong muốn tái hợp, tôi không do dự đồng ý luôn. Tôi không muốn mất anh thêm lần nữa.
Tôi ly hôn bốn năm nay, suốt mấy năm ấy cũng chẳng qua lại với ai. Sau khi ly hôn tôi và chồng cũ không liên lạc nên cũng chẳng biết anh sống ra sao.
Lúc trước biết hai đứa yêu nhau, bố mẹ tôi phản đối kịch liệt. Nguyên nhân cũng chỉ vì Thành nghèo (tên chồng cũ của tôi), không phải là mẫu con rể lý tưởng bố mẹ tôi mong muốn. Ông bà cho rằng con gái họ xinh đẹp duyên dáng, ngoan ngoãn lại có học thức, xứng đáng lấy được một người chồng tốt hơn nhiều.
Tôi quyết định lén cùng Thành đi đăng ký kết hôn rồi ra ngoài sống với nhau. Bố mẹ tức giận đến mức muốn từ mặt con gái. Sau 2 năm, bố tôi bị bệnh tim nhập viện. Trước khi vào phòng phẫu thuật, ông muốn tôi thực hiện một tâm nguyện của mình vì không biết ông có tỉnh lại được hay không. Ông mong tôi ly hôn tìm một người khác, để dù ông không tỉnh lại thì cũng yên tâm rằng tôi không phải chịu khổ bên 1 người chồng nghèo. Tôi bật khóc đồng ý.
Tôi và Thành đã chia tay như thế. Bố tôi sau đó may mắn qua cơn nguy kịch và dần hồi phục >sức khỏe. Trong mắt người ngoài không biết đến chuyện chúng tôi từng đăng ký kết hôn thì tôi hiện tại vẫn là một cô gái độc thân xinh đẹp. Lúc trước đăng ký kết hôn với Thành thì tôi mới 23 tuổi thôi. Ai cũng thắc mắc sao tôi chưa lấy chồng. Họ nghĩ tôi kén chọn, kênh kiệu, thực tế là trong lòng tôi chưa quên được chồng cũ.
Bởi vậy khi anh đột nhiên xuất hiện trước mắt mình và mong muốn tái hợp, tôi không do dự đồng ý luôn. Tôi không muốn mất anh thêm lần nữa. Lần này dù có thế nào tôi cũng sẽ sát cánh bên anh không rời. Tuy nhiên Thành lại cho tôi một bất ngờ không thể tin nổi:
- Anh không nghĩ là em lại đồng ý nhanh đến vậy, anh còn chưa kịp đưa ra sính lễ cầu hôn cơ mà! Tuy nhiên vì thế anh đã rất vui và hạnh phúc.
Nói rồi Thành tiết lộ với tôi anh đã mua được nhà, đang có một cửa hàng kinh doanh ổn định. Tổng tài sản của anh hiện tại lên đến khoảng 5 tỷ đồng, chưa nói thu nhập ổn định từ cửa hàng mỗi tháng.
Tôi nghĩ bố mẹ sẽ bất ngờ nhưng tin chắc là ông bà không phản đối như trước nữa. Dẫu vậy chúng tôi vẫn quyết định một thời gian nữa mới báo cho gia đình đôi bên.
Đêm đầu tiên chúng tôi bên nhau sau 4 năm xa cách, tôi hồi hộp như thể đêm tân hôn. Nhưng đến khi Thành trần trụi xuất hiện trước mặt mình, tôi hóa đá khi nhìn bên chân trái của anh. Phần chân từ đầu gối xuống đã không còn, thay vào đó là chiếc chân giả!
- Mấy năm bôn ba anh cũng trải qua nhiều chuyện, đây là do một tai nạn lúc nửa đêm anh đi nhập hàng… Em có ghét bỏ nó không?
Tôi không suy nghĩ gì mà chỉ biết lắc đầu. Nước mắt tôi rơi ướt đẫm má, trong lòng quặn thắt vì thương Thành. Để có được mọi thứ như ngày hôm nay, chắc chắn anh đã phải trải qua rất nhiều vất vả khổ cực. Tôi thương anh còn không hết, sao đành lòng ghét bỏ? Điều quan trọng, tất cả những thứ anh làm đều vì muốn một ngày được quay lại bên tôi.
Ngày hôm sau trở về nhà, tôi đã thưa chuyện với bố mẹ không giấu giếm nữa. Đúng như tôi suy nghĩ, bố mẹ không còn phản đối anh. Họ biết tôi mấy năm qua nhung nhớ Thành đến thế nào, cũng biết anh hiện tại có thể lo được cho gia đình. Phần nữa là ông bà không thể không bị thuyết phục trước tấm chân tình Thành dành cho con gái họ. Nghĩ đến tình yêu của anh, tôi cũng tự thấy mình là người phụ nữ thật may mắn.