Cũng may vợ chồng tôi ở riêng, nếu không không biết tôi sẽ stress đến mức nào vì bà...
Chẳng biết có phải do sinh xong nhạy cảm quá hay không mà dạo này Y rất dễ khóc, dễ tổn thương và bận lòng vì những chuyện nhỏ nhặt. Ai nói to một chút Y cũng khóc, trêu đùa 1-2 câu Y cũng thấy suy nghĩ, rồi chăm con thức khuya nhiều khiến Y mệt mỏi, tự ti với nhan sắc của mình. Chưa kể hôm lên bàn đẻ mổ Y gặp sự cố suýt chết, từ đó đến nay Y ám ảnh mãi.
Chồng ở cạnh ngày nào cũng an ủi, mẹ ruột Y cũng sang thăm thường xuyên nhưng tâm trạng Y chẳng khá lên tí nào. May mà cưới xong Y được ở riêng luôn, ông xã tâm lý nên nhất quyết dọn ra ngoài chứ không bắt Y sống chung với bố mẹ chồng, bớt được khối chuyện đau đầu khác.
Mẹ chồng Y thực ra cũng không khó tính lắm, nhưng phải cái bà nói nhiều và hay nói linh tinh khiến người khác phật ý. Chồng Y nhắc bà nhiều lần song mẹ vẫn chứng nào tật ấy, cứ gặp ai là bà lại nói dăm ba câu gì đó nghe khá đau đầu. Bao lần hàng xóm gây sự với mẹ chồng Y vì bà hóng hớt chuyện nhà người ta xong nhận xét kiểu thêm dầu vào lửa, bố chồng Y mắng suốt mà mẹ chả thay đổi tí nào.
Qua chăm con dâu với cháu nội ở cữ, mẹ chồng Y chưa nấu bát cháo nào ra hồn nhưng buôn dưa điện thoại với "cày" phim Hàn Quốc chắc khét lẹt cả đường truyền mạng. Thi thoảng nghe bà "chém gió" với họ hàng cũng buồn cười, nhưng đa phần thì Y thấy nhức đầu nhiều hơn. Nhờ bà giúp cái gì thì thà Y ôm vết mổ lết đi tự làm còn nhanh gấp 10 lần. Chồng Y xem camera thấy mẹ toàn nằm ườn ra cũng bực lắm, suốt ngày gọi điện trách bà rồi dặn phải để Y nghỉ ngơi hồi phục nhưng bà toàn dỗi ngược lại các con vì "Chúng mày chẳng thương mẹ tí nào!".
Đỉnh điểm sự hài hước của mẹ chồng Y là chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua, khi cả nhà nội ngoại tụ họp mừng sinh nhật của Y với bà. 2 mẹ con có ngày sinh sát nhau nên 3 năm nay toàn tổ chức gộp chung cho tiện, năm nay có thêm thằng cháu nội nên mở tiệc càng tưng bừng. Ông xã Y mua hẳn 2 chiếc bánh gato xinh xắn, mỗi cái ghi 1 dòng khác nhau mừng sinh nhật mẹ với vợ. Anh chị em 2 bên thì mỗi người góp một chút quà, mẹ chồng Y sướng lắm nên cười tít mắt cả buổi.
Cả nhà ăn lẩu xong thì ngồi hát karaoke, tiện thể hô hào mẹ con Y thổi nến. Lũ cháu nhỏ háo hức lắm, giục Y với bà thổi nến nhanh cho chúng còn được ăn bánh gato. Đang chuẩn bị tắt đèn đi thắp nến thì bỗng dưng mẹ chồng Y ơ lên, rồi bà đeo kính soi 2 chiếc bánh như thể có con gì mới bâu vào. Xem chán xong bà quay sang thở dài với chồng Y.
- Hình như bánh của cái Y to hơn của mẹ à? Sao lại phân biệt đối xử thế, cưới vợ xong bây giờ cái gì vợ cũng to nhất ư?
Không khí náo nhiệt trong nhà bỗng tắt hẳn, như que diêm bị dội nước tắt lịm! Y ngỡ ngàng quá không nói nên lời, còn các anh chị họ xung quanh thì nhìn nhau hoang mang. Mặt chồng Y chuyển từ đỏ hồng do rượu sang màu trắng bệch, anh nắm chặt lấy tay Y rồi bóp trán nói mấy câu nhẹ nhàng.
- Mẹ ơi, bánh to hay nhỏ thì mẹ cũng có ăn đâu, năm nào cũng chia hết cho các cháu. Mà bánh con mua cho mẹ đắt gấp đôi của Y, cùng một chỗ làm nhưng nhân bên trong khác,ngon hơn xịn hơn nhiều. Chả hiểu sao mẹ lại so đo với vợ con khi cô ấy chẳng có lỗi gì? Mẹ không thích thì năm sau con không mua bánh nữa cho đỡ rắc rối, vợ con cũng chưa bao giờ đòi hỏi gì cả. Cô ấy còn mới suýt chết vì đẻ cháu nội cho gia đình mình đấy, có mỗi chiếc bánh thôi mẹ cũng tính toán?
Nói xong anh đứng dậy xin phép đưa Y và con đi về. Cả nhà hơn chục con người ngồi im thít không dám ho he, mẹ chồng dằn dỗi không thèm giữ chúng Y lại. 2 chiếc bánh chưa kịp thắp nến nằm chỏng chơ giữa bàn, vì pha so sánh dở hơi của mẹ chồng Y mà bữa sinh nhật giải tán trong im lặng. Y cũng hơi tủi thân một chút nhưng nhờ chồng bênh nên tâm trạng được an ủi phần nào, nếu không có anh hiểu và thương vợ thì có lẽ Y trầm cảm chết mất!