Thời gian gần đây, chồng tôi thường xuyên phải đi công tác. Anh nói với tôi có một công trình ở tỉnh khác đang thi công, anh không thể thường xuyên ở nhà. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, có lỗi của chồng khi về nhà, tôi chỉ thấy xót cho chồng, luôn cỗ vũ anh hết mình.
Tôi lấy chồng đã 7 năm, có hai con gái xinh xắn. Tôi và chồng sống ở thành phố, thường về quê thăm bố mẹ hai bên khi có thời gian rảnh. Quả thật cuộc sống hôn nhân của tôi khá êm đềm. Dù nhiều người cho rằng tôi nên thấy lo lắng khi sinh con gái, nhưng tôi vẫn thấy ổn. Vì chồng tôi rất yêu hai con, anh lúc nào cũng chiều chuộng vợ. Tôi nghĩ đàn ông không phải ai cũng muốn có con trai, tư tưởng đó quá cổ hủ rồi.
Tôi làm kế toán, chồng tôi làm xây dựng. So với tôi, chồng thường xuyên đi công tác hơn. Nhưng chỉ cần có thời gian rảnh, anh sẽ dành cho tôi và con, vì thế tôi cũng không nỡ trách móc anh. Huống hồ, đàn ông càng kiếm nhiều tiền thì vợ phải chấp nhận anh ấy bận rộn.
Thời gian gần đây, chồng tôi thường xuyên phải đi công tác. Anh nói với tôi có một công trình ở tỉnh khác đang thi công, anh không thể thường xuyên ở nhà. Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, có lỗi của chồng khi về nhà, tôi chỉ thấy xót cho chồng, luôn cỗ vũ anh hết mình.
Cuối tuần vừa rồi, cô bạn thân của tôi sinh con. Ngày trước tôi nghe Phượng nói có quen một người nhưng chẳng nghe tin cưới xin gì, bất ngờ thấy cô ấy cập nhật một tấm hình đứa trẻ mới sinh bị che mặt. Từng là bạn thân nhiều năm, tôi quyết định về quê thăm cô ấy. Tiện thể tôi về thăm bố mẹ, vì cô ấy cùng quê với tôi.
Lúc đi, tôi không liên lạc với Phượng, cũng không nhắn tin cho chồng biết. Tôi dẫn hai con về nhà ngoại rồi tranh thủ sang thăm bạn thân. Vừa bước tới cửa nhà của Phượng, tôi chết lặng khi thấy cảnh tượng trước mắt. Phượng đang bế đứa trẻ mới sinh, đứng cạnh bên là chồng của tôi. Hai người gần gũi với nhau như cặp vợ chồng mới có con nhỏ. Tôi còn nghe chồng nói: “Thằng bé có cái mũi giống anh, còn cặp mắt thì giống em, trộm vía con trai của anh đẹp trai thế!”.
Người tôi vô thức phát run vì tức giận. Hóa ra chồng nói dối đi công tác, giả vờ khổ cực với tôi là để về chăm nhân tình sinh con sao? Còn cô bạn thân kia lại lén lút cướp chồng của tôi. Tôi biết cả ba người chúng tôi từng lớn lên cùng nhau, nhưng vì sao hai người họ có thể phản bội, tổn thương tôi như thế?
Khi hai người đó cùng lúc nhìn thấy tôi, tôi đã cố đè nén cảm xúc muốn chạy đến đánh họ. Tôi quay lưng đi, chạy về nhà bố mẹ đẻ, suốt cả tuần sau vẫn không muốn về nhà. Chồng tôi chỉ nhắn một tin xin lỗi, anh xin tôi thông cảm cho tôi vì anh thật sự muốn có con trai.
Tôi quá thất vọng và đau khổ, tôi nên làm gì đây, chẳng lẽ ly hôn chồng sao?