Hóa ra suốt bao lâu nay tôi là chỉ là một kẻ bên lề cuộc sống của anh...
Hồi mới lấy chồng, vì chưa có gì trong tay nên hai chúng T vẫn phải ở cùng nhà với bố mẹ chồng. Quả thực thời gian đó giống như một nỗi ác mộng kinh hoàng trong đời mà bản thân T không bao giờ muốn quay lại. Gia đình nhà chồng coi T chẳng khác nào một người giúp việc, nói theo nghĩa tệ hơn thì là "ô sin".
T không cảm thấy mình có đủ sức lực để đi làm việc gì nữa mà cả ngày chỉ quanh quẩn bên gian bếp và những dụng cụ lau dọn nhà cửa. Đã thế, mẹ chồng còn cay nghiệt và luôn xét nét, bắt bẻ con dâu. Một điều gì đó mà bà chưa vừa lòng thì cũng đủ để khiến bà ấy cáu cả ngày, nhắc đi nhắc lại. Ở chung nhà mà cứ xảy ra tình trạng như vậy chắc chắn mệt mỏi vô cùng. T đã nói chuyện với chồng rất nhiều mà anh bảo T nên nhịn, giờ vợ chồng vẫn nghèo chuyển đi đâu được cơ chứ.
Phải nói T quá dũng cảm và mạnh mẽ thì mới chịu đựng được trong vòng năm rưỡi. Sau đó, T muối mặt đi vay tiền tất cả các anh chị em họ hàng bên ngoại, bạn bè... để quyết tâm dọn ra ở riêng. Ngày nào còn ở với bố mẹ chồng thì ngày ấy T còn dằn vặt và khổ sở.
Sau khi vợ chồng T dọn ra ở riêng, T như một con thú được thoát khỏi sự kìm kẹp vô lý, đồng thời bản thân cũng nhiều năng lượng tích cực hơn. T biết giờ là lúc mình cần hít một hơi thật sâu để làm lại tất cả. Vừa hay, ngay khoảnh khắc đó, T đã mang thai. Tin vui nối tiếp nhau khiến cho T hạnh phúc vô cùng.
Lại nói thêm, vì mang thai nên T tạm gác lại ý định đi làm công ty của mình. T đành lên mạng tìm kiếm những việc freelance về viết lách và bán hàng online để gia tăng thu nhập. Trộm vía, vì ngày xưa tốt nghiệp trường nhân văn nên T cũng dễ dàng kiếm việc ngoài. Hàng tháng, thu nhập đó cũng trả được một phần khoản nợ xây nhà.
Về phía chồng, anh ấy cũng được thăng chức và bận rộn hơn. T rất yên tâm về chồng mình, không một chút hoài nghi. Bình thường nếu làm ở công ty anh ấy sẽ về nhà ăn trưa rồi lại lên cơ quan làm tiếp ca chiều.
Bỗng khoảng vài tháng trở lại đây, chồng bảo vì T anh sẽ ăn cơm tại công ty rồi ngủ trưa ở đó luôn. Bởi lẽ thời gian nghỉ trưa có 2 tiếng, đi đi về về sẽ bị mệt. Và bây giờ khối lượng công việc nhiều lên rồi, có những hôm hết ca sáng vẫn phải cắm mặt vào máy tính. T cũng không phản đối gì chuyện này mà ủng hộ chồng. Tuy nhiên, khi T bảo sáng T sẽ dậy nấu ăn cho anh mang đi thì anh ấy lại từ chối. Chồng khuyên T đang mang thai, cần phải tĩnh dưỡng, ngủ đủ giấc, không nên dậy quá sớm làm gì cả. Vả lại đồng nghiệp trong công ty anh hay đi ra ngoài ăn cùng nhau chứ không ai tự mang cơm ở nhà.
Mấy nay thấy chồng có vẻ vất vả, T định sẽ tạo bất ngờ. T bí mật chuẩn bị phở cuốn và salad hoa quả ngon lành mang lên công ty cho anh.
Nào ngờ lúc tầm 12 rưỡi, khi T bước đến văn phòng nơi anh làm việc thì không thấy chồng mình đâu, trong khi các đồng nghiệp xung quanh đều đang ăn cơm chuẩn bị từ nhà. T có hỏi một người ngồi cạnh anh ấy thì cậu bạn này đã kể ra hết. Chắc vì cậu không ngờ T đến công ty hôm nay nên chẳng đề phòng gì.
Thì ra, chồng T không đi ăn ở ngoài và cũng không đồng ý cho vợ nấu cơm. Vài tháng qua, anh ấy về nhà bố mẹ mình ăn trưa. Nghe xong chuyện, T lập tức rời công ty anh ấy để thử phi xe đến nhà bố mẹ chồng kiểm chứng. Đúng là có xe máy của chồng T đỗ trước cửa.
Lòng T quặn thắt. Chồng ăn cơm nhà bố mẹ mình sao lại phải giấu T cơ chứ? Hóa ra suốt bao lâu nay T như một kẻ ra rìa. Có khi nào gia đình nhà họ coi T không tồn tại trên đời này? Và liệu chồng đang che giấu T chuyện gì hay không?