Nghe tiếng tôi gọi trong đêm, chị dâu giật mình ngẩn người lên, khi tôi ôm chị vào lòng chị bật lên khóc nức nở.
Buổi tối bắt đầu cho tang thương của gia đình tôi, chị dâu đang trong bếp nấu món canh chua cá diêu hồng mà anh trai tôi rất thích. Cả nhà tôi đợi anh về ăn cơm đến 8 giờ tối nhưng vẫn chẳng thấy đâu, điện thoại cũng không ai bắt máy. Đến khi có người bắt máy thì là giọng nói xa lạ, báo rằng anh trai tôi bị tai nạn đang cấp cứu ở bệnh viện.
Chị dâu run người lặng im một lúc mới lên tiếng gọi bố mẹ. Nhưng chị chưa kịp rời khỏi nhà thì đã được báo tin anh trai tôi qua đời. Lúc đó chị dâu vẫn đang mang thai tháng thứ 5, ngã ngồi trên ghế, không một tiếng khóc.
Ai cũng nghĩ chị đang mang thai lại mất chồng thì chẳng chịu nổi. Nhưng chị không rơi giọt nước mắt nào, chỉ chết lặng đứng bên quan tài của anh trai. Ai cảm thông thì nói rằng chị đang cố tỏ ra mạnh mẽ để đứng vững. Còn ai không hiểu thì bàn tán rằng chị không khóc vì chẳng tiếc thương gì cho chồng.
Tôi cũng chẳng còn sức để giải thích mãi, nỗi đau mà gia đình chúng tôi chịu đã quá lớn rồi. Huống hồ, chị dâu tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với chồng và gia đình chồng. Chị một lòng với chồng, hết lòng chăm sóc người thân trong nhà.
Nhưng từ sau ngày chồng qua đời, chị dâu tôi có gì đó không bình thường. Nhiều đêm tôi nghe tiếng động ngoài cửa, nhìn ra thì thấy chị dâu lén lút ra ngoài. Trời đã tối, chị còn có thể đi đâu? Khi tôi đi ra ngoài xem thì đã không thấy bóng chị đâu.
Một vài ngày sau thì cả xóm tôi bàn tán chị dâu bầu bí còn đi ra ngoài đêm khuya. Họ cho rằng anh trai tôi mộ chưa xanh cỏ mà chị dâu đã ngoại tình. Có người còn ác ý nói tâm lý chị bất bình thường.
Gia đình tôi nghe thế thì khó chịu lắm, vì chị dâu vẫn chăm sóc cho gia đình mấy nay, dù chị chẳng nói nhiều như trước nữa. Mẹ tôi không muốn con dâu mang tiếng nên gặng hỏi chị, chị chỉ lắc đầu không trả lời, lấy lý do ra ngoài hóng mát vì khó ngủ.
Người trong xóm ngày càng đồn đại ác ý, tôi nhiều lần hỏi chị không được thì bực tức lớn tiếng nói với chị: “Anh trai cũng mất rồi, chị ráng mà sống tử tế chứ đừng để bố mẹ mang tiếng. Giờ ai trong nhà cũng đau buồn, chẳng lẽ còn bắt mọi người phải lo cho mẹ con chị nữa sao?”.
Chị dâu tôi nghe thế thì ngẩn người rồi gật gật nhưng vẫn không nói lời nào. Tôi thấy thế thì lại xót xa, chẳng lẽ tôi hiểu sai cho chị sao?
Đến một hôm, tôi đi làm về trễ, tầm 10 giờ hơn. Lúc đi ngang cây cầu gần nhà, tôi bất ngờ thấy chị dâu đứng bên thành cầu. Chị cứ đi tới đi lui rồi cởi dép ra, đứng sát bên thành cầu nhìn xuống dưới. Tôi hoảng hồn chạy tới níu lấy chị dâu, tôi sợ chị làm chuyện dại dột.
Thấy tôi, chị dâu lúc này mới khóc, khóc đến run cả người. Đó là lần đầu tiên tôi thấy chị khóc sau khi chồng qua đời. Rồi chị nghẹn ngào nói chị rất muốn đi cùng anh trai tôi nhưng còn đứa trẻ trong bụng, chị không thể bỏ lại nó một mình. Tôi khuyên nhủ chị hết lời, còn xin lỗi chị vì đã lớn tiếng. Đến khi bình tĩnh lại, chị nói không nghĩ quẫn nữa, sẽ cố gắng sống để nuôi con nên người.
Tôi bật khóc theo chị, ôm lấy thân hình đã gầy ruộc của chị. Chị không khóc chắc là vì không dám khóc, sợ khóc rồi sẽ không đủ kiên cường sống tiếp. Tôi thương chị quá, thương tới mức đau lòng…