Những ngày gần Tết, tâm trạng bỗng dưng lơ lửng, những kỷ niệm xưa cũ bỗng chốc ùa về. Tất cả, cứ như ngày hôm qua, những thứ cứ ngỡ sẽ quên tất cả, sẽ giấu nhẹm trong một góc trái tim, bỗng hiện ra trước mắt.
Cuộc sống là thế, có những thứ qua đi, muốn tìm kiếm, một lần gặp lại thì chẳng thể, nhưng có những thứ muốn quên đi, lại chẳng được. Khi tất cả ùa về, một giọt nước mắt bỗng chốc rơi trên gò má, xót xa… Ta tự hỏi, nước mắt của sự nuối tiếc hay lãng quên?
Ngày còn trẻ, chúng ta yêu hết mình. Khi đó, >tình yêu tựa cuốn sách màu hồng, mọi thứ thật đẹp, thật lãng mạn. Tình yêu khi đó cứ ngỡ là mãi mãi, nhưng rồi một ngày tình yêu tan vỡ… ta chợt nhận ra: Chẳng ai yêu mãi một người, cũng như tình yêu chẳng thể nào là duy nhất!
Có sự tổn thương cũng bởi, chúng ta vẫn thường cho phép bản thân yêu, hay thương người khác trước khi hiểu hết về họ. Chỉ đến khi trái tim tổn thương ta mới nhận ra, vì sao ta yêu họ tới như vậy, nhưng họ vẫn buông tay?
Cũng bởi ta cố chấp theo đuổi thứ không thuộc về mình, bởi ta ngang bướng tin vào tình yêu lãng mạn, tình yêu màu hồng ấy... Nếu ta chịu lý trí một chút, trái tim đã không chịu tổn thương. Nếu ta chịu từ bỏ thì chúng ta đã chẳng phải ấm ức, buồn bã cho tới ngày hôm nay.
Khi trưởng thành hơn một chút, chúng ta chợt nhận ra, đau khổ như thế cũng nhiều rồi. Đã tới lúc chúng ta nhận ra, >tuyệt vọng tới cùng cực rồi cũng phải buông tay để bước đi.
Tình yêu không có lỗi, lỗi không nằm ở chúng ta cũng chẳng ở người ấy. Tất cả cũng chỉ vì duyên nợ mà thôi…
Giờ đây, ta không còn giận cũng không oán trách người nữa, bất kỳ lời giải thích nào cũng vô nghĩa, bởi chính bản thân ta cũng từng không hiểu nổi thế nào mới là yêu thương.
Người ta thường nói, tình yêu không có sự phân biệt, nhưng thực tế không phải vậy. Khác biệt ban đầu vô hình, chỉ là sợi dây mong manh, nhưng rồi nó lớn dần theo từng ngày… Khi thật sự có khoảng cách, cả hai không có sự đồng điệu thì sẽ không vượt qua được thử thách ban đầu ấy.
Tới một ngày, chúng ta sử dụng đến sự kiên nhẫn cuối cùng và phải buông tay trong bất lực. Khi đó, dù tim đau lắm nhưng chúng ta vẫn tự nhủ: "Sẽ ổn thôi", "Không sao cả, mọi thứ rồi sẽ qua",...
Tình yêu là vậy đó, khi ở cùng cực của sự tuyệt vọng, không còn kiên nhẫn nữa, nhất định chúng ta sẽ buông tay.